Từng nói muốn gả cho anh ta…
Nhưng bây giờ có đi điều tra xem chuyện này là thật hay giả cũng không còn quan trọng nữa, thậm chí Sakahara Kurosawa còn hy vọng chuyện này là giả…
Nếu như nó là thật…
Anh ta cúi đầu, mạnh mẽ trừng to hai mắt, gần như dùng hết sức có thể để ngăn lại cảm xúc của mình, không để bản thân mất khống chế trước mặt trưởng bối ở đây.
Cúi đầu, mãi tới khi hai mắt cay xè, anh ta nắm chặt ngón tay.
Nếu thật sự Lạc Du Du từng nghĩ muốn gả cho anh ta, vậy thì anh ta đã làm những chuyện gì vậy? Đích thân anh ta đã phá hủy tương lai này.
Anh ta ghét bỏ tương lai bị Lạc Du Du trói buộc như thế, nhưng hôm nay lại cầu mà chẳng được…
Sakahara Kurosawa cố gắng bắt buộc bản thân bình tĩnh trở lại, duy trì dáng vẻ điềm tĩnh trước mặt trưởng bối, anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười nói: “Không sao đâu bác gái, cháu tin tưởng quyết định của mọi người”
Từ trước tới nay đều như vậy.
Hồi nhỏ, từ khi bắt đầu nhớ mọi chuyện, cho tới bây giờ gần như anh ta đều như vậy, đối mặt với sự khống chế của gia đình, anh ta chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười, nói một câu: “Con hiểu, mọi người đều muốn tốt cho con”
Anh ta đã nói với họ mấy lời như vậy mấy lần rồi.
Nói xong ngay tới bản thân cũng muốn chết lặng, đến nỗi giờ đây, anh ta nói ra câu đó chính là theo phản xạ.
Giống như một con chó đã được chủ nhân huấn luyện thuần thục, khi tiếp nhận được lệnh thì sẽ làm ra hành động tương ứng.
Mỗi một câu nói, một hành động đều bị thao túng.
Mà ba mẹ Lạc Du Du cũng không biết những chuyện trong nhà Sakahara Kurosawa, đơn giản họ cho rằng Sakahara Kurosawa cũng đồng ý chấp nhận chuyện này, còn cảm giác an tâm, ánh mắt nhìn anh ta cũng mang đầy vẻ áy náy.
Sakahara Kurosawa cảm giác nụ cười trên mặt của mình sắp cứng đờ rồi. Anh ta an ủi ba mẹ của Lạc Du Du một cách hoàn hảo, sau khi được họ đưa về nhà lại an ủi ba mẹ của mình như vậy. Cuối cùng, khi trở về phòng mình, Sakahara Kurosawa loạng choạng vịn vào tường, như thế mới không để bản thân ngã quy xuống.
Cuộc sống ngột ngạt này sắp hủy hoại tinh thần của anh ta rồi.
Nhưng anh ta không được phép sụp đổ, cho dù sụp đổ cũng phải sụp đổ sao cho dễ nhìn, không được để nhà Sakahara mất mặt.
Anh ta là người thừa kế được kỳ vọng nhất của nhà Sakahara, từ nhỏ đã được nuôi dạy như một chủ nhân tương lai của nhà Sakahara.
Không sao, không cần đau lòng cho tôi.
Dù sao từ trước tới nay các người cũng không coi tôi ra gì.
Không sao, người máy sẽ không biết đau.
Cơn đau lan ra khắp con tim.
Nhận ra rồi, anh ta đã nhận ra thứ tình cảm gần như tê liệt của bản thân đã bị khoan thủng một lỗ dưới sự dây dưa đây dịu dàng và cố chấp của Lạc Du Du.
Máu từ lỗ hổng này chảy ra đã chứng minh rằng anh ta vẫn là một con người bằng xương bằng thịt.
Hai mắt Sakahara Kurosawa đỏ lên, anh ta nhìn trần nhà.
Thì ra, anh ta vẫn luôn được sự dịu dàng bao quanh. Thì ra, anh ta vẫn luôn tham lam tìm lấy sự dịu dàng nơi Lạc Du Du.
Đêm đó, Từ Thánh Mân nghe tin Sakahara Kurosawa đã về nhà nên đã tới tìm anh ta cùng nhau chơi đùa, thậm chí còn mang theo cả rượu. Lam Thất Thất đi theo sau anh ta, nhìn thấy Sakahara Kurosawa cô ấy vội cau mày: “Sao nhìn mặt anh như sắp chết vậy?”
Vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt Từ Thánh Mân chợt thay đổi: “Này, lời này không thể nói lung tung đâu! Kurosawa nhà chúng †a tràn đầy sức sống… Nhỉ? Ha ha?”
Nghiêng đầu nhìn Kurosawa đang năm vật trong phòng, vẻ mặt chỉ kém viết thêm mấy chữ “Tôi muốn chết” mà thôi.
Từ Thánh Mân đành nuốt mấy lời định nói vào trong, thừa nhận bạn gái mình nói không hề sai: “Thật sự giống như sắp chết rồi”
Lam Thất Thất hung hăng trợn mắt nhìn Từ Thánh Mân, sau đó nói: “Nghe nói… Hôn ước giữa anh với Lạc Du Du bị hủy rồi?”
Nghe thấy chuyện này, rốt cục trên mặt Sakahara Kurosawa cũng có cảm xúc.
Từ Thánh Mân thật sự rất khâm phục dũng khí dám nói chuyện lúc này của Lam Thất Thất, cô ấy là người thẳng thắn nên rất nhiều khi, những lời mà cô ấy nói ra như mũi dao đâm vào lòng người khác. Thấy biểu cảm trên mặt Sakahara Kurosawa, Từ Thánh Mân há miệng ngạc nhiên.
“Bé cưng, lúc này mà em…” Từ Thánh Mân lắp ba lắp bắp: “Thẳng thắn như vậy, không ổn nhỉ?”
Lam Thất Thất mỉm cười: “Có gì không ổn? Em tới đây để chúc mừng mà, không phải cậu chủ cả nhà Sakahara chúng ta vẫn luôn hi vọng thoát khỏi Lạc Du Du, đứa con ghẻ đã cướp lấy cuộc sống hạnh phúc của anh ta sao. Giờ đã thoát được rồi, tối nay không phải nên mở một chai sâm panh để chúc mừng sao?”
Giọng nói Từ Thánh Mân càng bối rối hơn: “Bé cưng, những lời này của em…”
“Đầu là do mấy người nuông chiều mà thành, không nói được sao?”
Lam Thất Thất chỉ Sakahara Kurosawa: “Em cũng là bạn của anh ta, em cũng rất đau lòng khi thấy tâm trạng anh ta kém như vậy. Nhưng có gì nói nấy, chúng ta bày ra sự thật, nói rõ lí lẽ, chuyện này trách Lạc Du Du sao?”
Sakahara Kurosawa và Từ Thánh Mân đều im lặng.
Lam Thất Thất lắc đầu: “Bỏ đi, tôi cũng không nói lời châm chọc nữa. Nhưng Sakahara Kurosawa, đây không phải anh cầu được ước thấy sao? Gia tộc nhà Lạc Du Du trói buộc anh, đúng, cậu ấy không đúng, cậu ấy đã sai. Vậy nên, bao nhiêu năm nay, cậu ấy vẫn luôn hầu hạ anh, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh. Anh tự mình nghĩ lại xem, sai bảo cậu ấy có khác nào sai bảo một người giúp việc, thậm chí bảo cậu ấy đến là đến, nói cút là cút. Anh xem, không phải giờ cậu ấy cút rồi sao? Cút đi rất xa, cút đi để sau này sẽ không bao giờ tới làm phiền anh nữa, còn giúp anh phủi sạch mông, hủy bỏ mối liên hôn này, anh còn chưa thỏa mãn sao?”
Còn chưa thỏa mãn sao?
“Chuyện mà tôi không muốn thấy nhất chính là, rõ ràng lúc đầu sống chết không coi người ta ra gì, đợi tới khi người thật sự đi rồi lại bày ra dáng vẻ muốn sống muốn chết, giống như cái kết bỏ lỡ tình yêu sâu đậm, con tim giao phó nhầm người có thể khơi dậy sự đồng tình của người khác, sau đó có thể che giấu hoàn toàn những ngạo mạn và khinh thường năm đó.”
Nói xong, Lam Thất Thất đưa lịch sử trò chuyện wechat tới trước mặt Sakahara Kurosawa, trong đó là những cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Lạc Du Du: “Anh có biết không? Lạc Du Du đã từng dốc hết tâm sự với tôi và Nhan Nhan mỗi đêm, nhưng từ trước tới nay chưa từng nói một câu với anh. Cậu ấy vui vẻ, tươi sáng như vậy, không mang tới cho anh bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào…”
Mày đọc, mày đọc đi.
Từng chữ nhìn thấy mà hoảng này, Sakahara Kurosawa, mày có can đảm đọc, có can đảm đối mặt với tình yêu không còn lối thoát của Lạc Du Du sao?
Anh ta không dám, anh ta nào dám ngẩng đầu nhìn?
Những cuộc trò chuyện kia đều là những con dao giết người.
Không thấy máu nhưng lại đủ để băm văm anh ta thành nghìn mảnh.
“Vậy nên tôi thấy hai người như vậy là tốt nhất”
Lam Thất Thất không hề thu điện thoại ở trước mặt Sakahara Kurosawa về, cô ấy chỉ nói: “Sakahara Kurosawa, Lạc Du Du đã yêu thầm anh từ rất lâu rồi, từ lúc bắt đầu, cậu ấy vẫn không dám nói, cậu ấy cảm thấy sự tồn tại của bản thân đã khiến anh rất khốn khổ, nếu tiếp tục tỏ tình với anh, sẽ chỉ khiến anh càng thêm chán ghét cậu ấy”
Lòng Sakahara Kurosawa đau như bị dao cắt.
Anh ta thở dài: “Hiện giờ, cô ấy… Đang làm gì?”
“Cậu ấy về nước rồi”
Lam Thất Thất nhìn Sakahara Kurosawa, kể lại sự thật: “Cậu ấy đã thôi việc ở công ty nước ngoài, cũng chính là công việc ở công ty của Cố Mang, trở về làm việc ở nhà họ Lạc”
Sakahara Kurosawa ngây người: “Cô ấy trở về rồi? Lúc nào…”
Một Lạc Du Du cố chấp, quật cường, muốn tự dựa vào bản thân dốc sức làm việc như vậy, sao lại đồng ý quay về nhà họ Lạc?
“Chính là tối nay, muối ấy sao?” Giọng Lam Thất Thất chợt trầm xuống: “Cậu ấy đến rồi, tôi chỉ sợ anh không nhận ra cậu ấy”
Lam Thất Thất sợ cô đã thay đổi.
Biến thành một người vô tình, không có cảm xúc, biến thành Sakahara Kurosawa…khác.
Nói xong, cả căn phòng rơi vào một mảnh tĩnh lặng.
Sakahara Kurosawa hiểu rõ ẩn ý trong câu nói của Lam Thất Thất, nhưng dù là lòng như tro tàn, anh ta vẫn muốn…
Vẫn muốn đi gặp Lạc Du Du một lần.
Chỉ cần ngắm nhìn khuôn mặt ngốc nghếch, đáng yêu của cô ta cũng có thể trị khỏi phần nào cho anh ta…
Lam Thất Thất thở dài, nói số chuyến bay cho Sakahara Kurosawa: “Nếu anh thật sự đã quyết định rồi, vậy thì đi đi, dù là nói lời từ biệt cũng nên nói một cách tử tế”
Tình cảm bao nhiêu năm như vậy, lúc nói tạm biệt cũng phải kết thúc tốt đẹp.
Rốt cục, đáy mắt Sakahara Kurosawa cũng hiện lên một tỉa sáng, dù chỉ là tia sáng nhỏ bé nhưng chẳng khác nào anh †a đã sống sót trở lại, thậm chí anh ta còn nhìn Từ Thánh Mân đầy căng thẳng: “Tôi phải chuẩn bị gì không?”
Từ Thánh Mân võ võ anh ta: “Đẹp trai lắm rồi, không cần chuẩn bị gì đâu, lên dây cót tinh thần nào”
Anh ta xem xét cẩn thận số chuyến bay, Lạc Du Du cũng sắp hạ cánh rồi, có lẽ là cố ý chọn chuyến bay sau chuyến bay của Sakahara Kurosawa, lệch thời gian hạ cánh. Nhưng hiện giờ, anh ta và Lam Thất Thất không đành lòng chứng kiến tình cảnh “Sự bỏ lỡ định mệnh” này nên đã tự động tới tìm Sakahara Kurosawa để mật báo.
Cũng không biết hành động này của họ là đúng hay sai.
Từ Thánh Mân cúi đầu, vẻ mặt tiếc hận: “Kurosawa, có mấy lời tôi muốn nói trước với anh. Người con gái như Du Du, hôm nay làm ra chuyện này, có thể chứng tỏ cô ta đã thật sự đi tới bước đường cùng, còn anh… Lát nữa gặp cô ta, cũng đừng có tranh cãi, so đo với cô ta nữa. Tôi nói anh nghe, có những người, anh càng không chịu thừa nhận lỗi sai, thì cuối cùng sẽ càng đau khổ vì hối hận”
Không nhất thiết phải so đo một mất một còn, tới khi một mình nghĩ lại trong đêm cũng chỉ còn lại hối hận mà thôi.
Sakahara Kurosawa không nói gì, dáng vẻ ốm yếu. Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân bất lực nhìn nhau, sau đó nói: “Sắp xếp một chút? Qua mấy tiếng nữa tới sân bay gặp cậu ấy”
Ngón tay Sakahara Kurosawa khẽ run rẩy, sau khi nghe thấy vậy, anh ta khẽ gật đầu. Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất ngồi xuống cạnh anh ta, giúp anh ta suy nghĩ xem làm sao để đối diện với Lạc Du Du, mấy tiếng này là khoảng thời gian vô cùng đau khổ đối với Sakahara Kurosawa.
Anh ta cũng không đếm được đã bao lâu không nhìn thấy Lạc Du Du, kể từ hôm cô ta bỏ nhà đi không chút do dự, sau đó cắt đứt mọi liên lạc với anh ta thì anh ta đã không gặp được cô ta. Cô ta cũng rất tàn nhãn, ngay đến trong giấc mơ của anh ta cũng không chịu tới.
Mỗi lần mơ thấy cô ta thì đều trông thấy bóng lưng gầy yếu của cô ta.
Sakahara Kurosawa không biết bản thân đã chịu đựng mấy tiếng này như thế nào, sau đó lại ngồi lên xe của Từ Thánh Mân. Lúc được đưa đến sân bay, anh ta có cảm giác như máu trong người bắt đầu lưu chuyển, sau khi xuống xe, cứ mờ mịt đứng ở đó, mãi tới khi Lam Thất Thất đi đón bay nhìn thấy Lạc Du Du, kéo tay cô ta: “Du Dul”
Hai chữ này đã đánh ta tất cả tuyến phòng ngự của Sakahara Kurosawa.
Anh ta không thể chờ được nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn rất cẩn thận, nhìn thấy Lạc Du Du đang được Lam Thất Thất dắt tay đi ở phía xa xa, vẫn là dáng vẻ nhỏ nhỏ, gầy gầy ấy. Anh †a thở gấp, đợi tới khi Lạc Du Du đi tới trước mặt, anh ta muốn đưa tay ra chào hỏi nhưng lại phát hiện Lạc Du Du không hề nhìn anh ta, hoặc có thể nói cô ta làm như không nhìn thấy anh ta, trực tiếp nở nụ cười bỏ qua anh ta.
Đúng là cô ta đã cười, nhưng Sakahara Kurosawa lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười của cô ta rất giống với khuôn mặt không cảm xúc.
Người đàn ông không biết phải làm sao, nghiêng đầu nhìn Từ Thánh Mân, giây phút này, Từ Thánh Mân chợt thấy Sakahara Kurosawa thật đáng thương.
Từ trên khuôn mặt của anh ta, từ trên khuôn mặt của một người sắc sảo, tài năng lộ rõ từ khi còn trẻ, Từ Thánh Mân nhìn thấy sự bất lực, hoảng hốt lo sợ.
Sakahara Kurosawa giống như một chú chó bị người vứt bỏ. Rõ ràng bọn họ đều ở đây nhưng Lạc Du Du lại cố ý bỏ qua anh ta, chào hỏi với Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất nhưng khi tới chỗ Sakahara Kurosawa thì lại im lặng.
Im lặng như vậy, Lam Thất Thất vội vàng chạy tới giảng hòa: “Mệt rồi phải không? Du Du, cậu ngồi máy bay lâu như thế, mau lên xe thôi, hôm nay Từ Thánh Mân mời khách, đưa cậu đi ăn đêm! Coi như chào đón cậu về nước!”
Cô ấy cố ý cao giọng, nói với vẻ vui mừng. Lạc Du Du cảm nhận được Lam Thất Thất đang cố gắng khuấy động không khí, tâm trạng cô ta cũng bị lây mấy phần nên đã nhếch miệng cười: “Được, từ lúc nào mà Từ Thánh Mân lại hào phóng thế?”
“Tôi đây không có tiền!”
Từ Thánh Mân ngồi ở ghế lái, tức giận khởi động xe: “Tiền đều đưa hết cho Lam Thất Thất rồi! Tôi lấy đâu ra tiền mời cơm chứ!”
“Một đồng cũng không có?”
Vừa nghe thấy vậy, Lam Thất Thất da mặt mỏng, cổ cứng ngắc, nói với Từ Thánh Mân: “Em không tin, chắc chắn anh có giấu quỹ riêng…”
“Đừng nói tới một đồng…” Từ Thánh Mân nghiêng đầu, giọng điệu ranh mãnh: “Thật sự ngay tới một cắc anh cũng không có!”
Mặt Lam Thất Thất đỏ bừng: “Anh nói cái gì thế! Em không tin anh thật sự không có tiền…”
“Có bao nhiêu tiền đều đưa hết cho em rồi, không tin thì bảo ba em đi kiểm tra tài khoản ngân hàng đi”
Từ Thánh Mân lầm bầm: “Bé cưng này, tối nay anh sẽ ở lại rửa bát, mọi người chạy trước đi”
Lạc Du Du bị Từ Thánh Mân chọc tới điểm cười, cô ta che miệng cười. Lúc cô ta vừa muốn xách vali thì phát hiện có người đã bỏ vali của Lạc Du Du vào cốp xe Từ Thánh Mân nhân lúc mọi người không để ý.
Lạc Du Du sửng sốt.
Cô ta nhìn thấy Sakahara Kurosawa đang đứng cạnh cốp xe, nhìn dáng vẻ của anh ta… Chính anh ta đã giúp cô ta xách vali.
Tim cô ta lại bắt đầu cảm thấy chua xót, nhưng cô ta không thể để lộ ra bên ngoài, Lạc Du Du chỉ có thể nở nụ cười theo phép với Sakahara Kurosawa, còn nói thêm một câu cảm ơn.
Cô ta đã từng bỏ ra mọi thứ nhưng anh ta không hề để ý đến cô, hôm nay anh ta giúp cô ta chuyển hành lý, cô ta muốn nói cảm ơn với anh ta.
Hít sâu một hơi, nói xong Lạc Du Du vội quay người lên xe.
Xe của Từ Thánh Mân nên đương nhiên Lam Thất Thất sẽ ngồi ghế phó lái, vì thế Sakahara Kurosawa ngồi ghế sau cùng Lạc Du Du.
Ngồi sóng vai bên nhau nhưng không còn cảm giác kích động như trước mà chỉ còn lại đau khổ.
Sakahara Kurosawa không dám nói chuyện, anh ta nhìn thấy Lạc Du Du cố gắng dán sát vào cửa sổ xe, người cũng nghiêng sang một bên, có thể thấy cô ta muốn tránh xa anh ta tới mức nào, một động tác nhỏ này cũng khiến anh ta ngẩn ngơ.
Đã bị… Chán ghét tới mức này rồi sao?
Từ Thánh Mân chọn một quán lẩu chưa đóng cửa rồi dừng xe. Xuống xe, Lam Thất Thất khoác tay Lạc Du Du, sợ cô ta lúng túng: “Sao suốt đường đi cậu không nói chuyện thế? Tính tình yên tĩnh hơn nhiều”
Trông giống như Tô Nhan vậy.
Dù sao lúc không có chuyện gì làm, Nhan Nhan sẽ yên lặng một mình, vẻ mặt sẽ thay đổi khi nhìn thấy Đường Duy, những lúc còn lại, trong mắt người ngoài thì cô chính là một cô gái xinh đẹp, cao quý, lạnh lùng, dù bị tủi thân hay đang vui vẻ cũng không nói một lời nào.
Nói thật, Lam Thất Thất rất đau lòng vì trong lòng Tô Nhan thường xuyên giả vờ, vậy nên cô ấy cũng sợ rằng Lạc Du Du cũng sẽ như Tô Nhan, giả vờ nhiều thành quen, biến thành một người trầm lặng ít nói.
Lạc Du Du giật giật khóe miệt khỏi bệnh xong”
“Bệnh lâu như thế” Lam Thất Thất sờ mặt Lạc Du Du: “Ở nước ngoài ai chăm sóc cho cậu vậy?”
Lạc Du Du thẳng thắn: “Cố Mang”
Nghe tới cái tên này, Sakahara Kurosawa chợt dừng bước, theo sau đó là cảm giác đau đớn trong tim từ lòng ngực tràn ra.
“Đúng là hơi mệt, tớ mới.