Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Đổi người chồng đó của em đi, để tôi làm chồng em.
Câu nói đầy ái muội, không nghiêm túc này là câu nói mà Bạc Dạ của trước kia có thể nói ra khỏi miệng sao?
Đường Thi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: "Anh đang diễn kịch đúng không?"
"Được thôi, em có thể hiểu như vậy, phong thái của một người nam nhân chẳng qua chỉ là chiêu bài cũ đối với em mà thôi, quả thực là tôi muốn muốn ngủ với em." Bạc Dạ mỉm cười, giơ hai tay lên một cách bất lực: "Tôi xin thề, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã... rất muốn có một mối quan hệ đặc biệt với em rồi."
Đường Thi tức đến mức cả người sắp ngất đi, anh đang nói những câu nói khốn nạn gì vậy! Xem tôi như là loại con gái có thể tùy ý trêu ghẹo hay sao? Hai mắt Đường Thi đỏ hoe: "Anh không phải anh ấy."
Bạc Dạ bước lên phía trước, khom lưng xuống, lộ ra đường sống lưng dài và thẳng tắp, nhìn chăm chăm vào cô gái nhỏ đang có phản ứng hết sức kì lạ trước mặt, con ngươi đen láy giống như mảnh vụn của những ngôi sao trên bầu trời đêm đã rơi vào trong mắt anh. Mỗi khi anh cong môi lên, cả thế giới dường như đều lùi về phía sau lưng anh: "Anh ấy? Ý em là chồng của em, hay là bạn trai cũ?"
"..." Đường Thi im lặng lúc lâu mới nói: “Tôi không có bạn trai cũ."
Chỉ có chồng trước.
Nhưng mà câu nói này rơi vào tai Bạc Dạ lại biến thành một ý nghĩa khác, chính là cô đã kết hôn với chính mối tình đầu của mình? Bạc Dạ có phần không vui, anh cau mày nói:
"Không sao, dù sao thì hiện giờ em cũng đã có thể đá người đàn ông đó ra khỏi cuộc đời em rồi."
Vẻ mặt Đường Thi cứng đờ: "Vì sao?"
Đột nhiên đưa ra một yêu cầu vô lễ như thế? "Bởi vì, tôi cảm thấy, em có thể cân nhắc về tôi một chút." Bạc Dạ tiến đến gần khuôn mặt của Đường Thi, anh cảm thấy khuôn mặt trước mắt này đem đến cho anh một loại cảm giác rất khác biệt, tóm lại là có gì đó rất thần kỳ, làm anh không thể kiểm soát được lý trí của bản thân, cứ muốn đến gần cô.
Đường Thi nhìn Bạc Dạ trước mặt, cô cảm thấy Bạc Dạ giống như đã thay da đổi thịt, hoàn toàn biến thành một người khác, đến cả khí chất quanh người cũng không giống nữa rồi, anh đã trở lên nguy hiểm, và có chút phản cảm.
Cô lùi về phía sau hai bước, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái nội tâm của bản thân, rồi nói với Bạc Dạ: “Thật xin lỗi, thưa anh, có lẽ tôi đã nhận nhầm người rồi."
Nói xong liền muốn quay đầu rời đi, tuy nhiên cô vừa xoay người thì đột nhiên bị Bạc Dạ giữ lại.
"Nhầm người rồi?"
Người đàn ông cười một cách xấu xa: "Được thôi, nhưng mà tôi quả thực là đến để tìm em."
Trong lòng Đường Thi có một dự cảm không lành, cô mím chặt môi, cau mày tỏ ý không muốn dây dưa với anh, Bạc Dạ vừa nhìn thấy biểu cảm của cô lập tức nhướng mày lên.
Chậc chậc, biểu cảm trên gương mặt của người phụ nữ này sao lại quen mắt đến thế? Dường như trước đây cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều lần.
Anh nhanh chóng kéo Đường Thi ra ngoài: “Người con trai đó của em..."
"Đường Thi!"
Vừa bước được hai bước, Tô Kỳ ở phía sau lưng đã đuổi theo, nhìn thấy Đường Thi bị một người đàn ông kéo đi, lập tức nói lớn: “Đợi một chút."
Bạc Dạ không vui quay đầu lại, nói: "Chồng của em đến rồi sao?"
Trong lòng Đường Thi thầm nói đây không phải chồng tôi, chồng trước của tôi đã chết gần nửa năm rồi, kết quả khi Tô Kỳ đuổi kịp đến nơi, bước chân lập tức dừng lại.
“Bạc... Bạc Dạ?" Tô Kỳ đứng cách đó không xa, khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh Đường Thi, vẻ mặt lập tức biến đổi, cũng giống như vừa nãy khi Đường Thi nhìn thấy Bạc Dạ vậy. Anh ta lại bước lên phía trước, không dám tin nhìn chằm chằm Bạc Dạ một lúc lâu: "Anh... anh là Bạc Dạ sao?"
Bạc Dạ khuôn mặt đem theo thái độ thù địch không thể lý giải nhìn người đàn ông lại trước mặt.
Một tay anh nắm lấy Đường Thi, một tay còn lại đút vào túi áo, vóc dáng cao gầy đổ bóng xuống bên cạnh Đường Thi.
Anh cau mày, đường nét khuôn mặt rõ nét lập tức lộ ra một luồng sát khí mãnh liệt, chỉ có những lúc thế này, Đường Thi mới có thể nhìn thấy bóng dáng ghen tuông của Bạc Dạ trong quá khứ.
Đường Thi luôn cảm thấy bản thân giống như đang sống trong một giấc mộng. Cô không rõ người đàn ông trước mặt này rốt cuộc có thực sự là Bạc Giả hay không? Nếu như thực sự là anh, vậy thì... vậy thì thi thể được đưa về ngà hôm đó là ai? Vậy thì tại sao anh lại không nhớ những chuyện của hai người?
Mất trí nhớ? Chỉ là mất trí nhớ thôi sao? Hay là đằng sau còn có ẩn tình gì khác?
Tô Kỳ kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác giống như là ảo giác, đây không phải là người đàn ông đã chết từ nửa năm trước rồi hay sao? Hay là... người đàn ông này có khuôn mặt giống y hệt với Bạc Dạ?
"Thưa anh, mong anh buông người bạn gái của tôi ra, cảm ơn" Tô Kỳ do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh làm thế này... sẽ khiến cho bạn gái của tôi sợ hãi."
Anh ta đã gọi cô là bạn gái. Bờ môi mỏng của Bạc Dạ khẽ nhếch lên, lúc này mới buông tay của Đường Thi ra, sau đó nhìn về phía cô, nhưng Đường Thi đang cúi đầu, khiến người khác không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt cô.
"Thật xin lỗi, đã mạo phạm đến hai người rồi."
Bạc Dạ lại quay trở lại dáng vẻ cao quý vừa nãy, giơ tay nói với Tô Kỳ: “Là do tôi không suy nghĩ kỹ càng."
Dáng vẻ có thể tiến, cũng có thể lùi này của anh, giống như những công tử quyền quý bước đi trong bụi hoa lay ơn, có thể dứt ra bất cứ lúc nào, điều này khác hoàn toàn so với Bạc Dạ của trước đây. Bạc Dạ của trước đây không bao giờ để cho những người phụ nữ khác có thể đến gần anh một cách dễ dàng, anh luôn có dáng vẻ khó gần như thế.
Khóe mắt Đường Thi hơi ướt, Tô Kỳ tiến đến nắm lấy tay của cô nói: “Đi thôi." "Ừ"
Đường Thi thấp giọng đồng ý, Tô Kỳ cũng không mấy hào hứng, ở nước Úc gặp được một người có ngoại hình giống với Bạc Dạ đến thế, cho dù là ai cũng sẽ bị dọa cho giật mình.
Nhìn hai người họ dắt tay nhau rời đi, Bạc Dạ vẫn đứng ở đó, mái tóc đen rủ xuống, che đi biểu cảm trên gương mặt anh, đôi mắt đen dưới mái tóc lộ ra vẻ vô cùng phiền muộn.
“Ô." Envy tóc trắng cầm hộp đồ ngọt tự phục vụ của buổi tiệc tối trong tay, vừa liếm bánh, vừa mỉm cười bước đến: "Tôi đã nói với anh rồi đúng không? Cô ấy là người đã có chồng rồi."
"Không phải chồng, là bạn trai mà thôi."
Bạc Dạ nhìn người đàn ông diêm dúa trước mặt: "Người đàn ông vừa nãy, gọi cô ấy là bạn gái."
"Vậy thì cũng là hoa đã có chủ rồi."
Envy nhún vai tỏ vẻ không quan tâm nói: “Người ta đang yêu đương thắm thiết, anh lại cứ muốn chen chân vào. Nếu như tôi là người đàn ông đó, nhìn thấy anh kéo tay bạn gái tôi chạy đi, thì tôi không đánh chết anh không được."
Bạc Dạ cười lạnh lùng nói: "Gọi anh ta đến đây đi."
“Hắn là anh ta lười không muốn tính toán với anh. Nếu thực sự muốn tính toán, liệu anh có lý lẽ để đứng vững ở đây sao?" Envy trừng mắt một cái: “Với dáng vẻ tùy tiện tiến đến này của anh, quá nửa số con gái đều sẽ bị dọa cho chết khiếp."
Bạc Dạ xoa xoa cắm, cảm thấy dường như cũng có lý, cô gái vừa rồi nhìn thấy anh quả thực đã rất kinh ngạc.
"Khuôn mặt anh không có tác dụng nữa rồi." Envy đứng ở một bên lấy tay che miệng cười trên nỗi đau của người khác: “Cô gái đó xem ra là một người rất quyết tâm, nếu đổi lại là người khác, có lẽ sớm đã chọn lựa bỏ trốn cùng với anh rồi. Còn cô ấy lại lựa chọn trở về với bạn trai của mình. Rõ ràng người ta không quan tâm đến ngoại hình, dù cho anh có đẹp trai hơn nữa thì cũng vô ích.".
Bạc Dạ lấy tay xoa ấn đường, động tác này vẫn luôn là thói quen của anh: "Có cách nào có thể giành lại cô gái đó không?"
"Anh muốn khiến cô gái đó đến với anh?"
Envy giống như vừa nghe được một câu nói đùa: "Nếu như cô gái đó thực sự có thể đến với anh, cho thấy cô ấy cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Nhưng mà, trước mắt có thể nhận thấy, người ta không hề muốn đi cùng anh."
... Bạc Dạ im lặng, sau đó nhìn về phía Đường Thi đang đứng, anh khẽ nhếch môi, lộ ra một nụ cười gian xảo: “Cứ từ từ... tôi còn chưa hỏi tên của cô ấy là gì nữa cơ mà.".
Envy thầm nghĩ trong lòng, xem ra người anh em này của hắn thực sự đã rơi vào ma chướng rồi.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter