Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài - Đường Thi - Bạc Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1615


Tô Nhan sửng sốt: “Ba!”


“Qua đây!”


Tô Kỳ gầm lên, anh ta biết mình rất bốc đồng, nhưng nếu không, anh ta làm sao có thể bảo vệ con gái mình?


Từ trước đến giờ bởi vì thân phận của con gái, cho nên anh ta luôn khiêm tốn đối với Đương Duy, vẫn luôn nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.


“Tô Nhan không tính không cầu mong báo đáp gì mà ở bên cạnh mày nhiều năm như thế, mãi mãi cũng chỉ nhận được ánh mặt lạnh lùng, nó có bao giờ dám nói chữ không với mày chưa? Cho nên tất cả mọi người ai cũng thương xót quá khứ của mày, dù cho biết Tô Nhan là vô tội, đúng, mày không sai, nhưng mà Tô Nhan quen biết mày cũng thành sai”


“Người ngoài chỉ biết mắng con bé, Tô Nhan, đáng trách là đồ rẻ tiền!” Giọng nói của Tô Kỳ vô cùng tàn nhẫn, giống như cái rếu trực tiếp đâm thẳng vào Đường Duy, khiến cậu vô cùng kinh ngạc.


“Nhưng cho dù như vậy, Tô Nhan cũng chưa từng tự mình biện minh một lời sao… con bé đang bù đắp, mày không muốn, thậm chí là tổn thương con bé, con bé cũng không nói lời nào, chỉ biết chịu đựng tất cả, ngay cả phá thai cũng một mình đi, vẫn còn chưa đủ sao Đường Duy? Những gì nợ mày tao dùng cả tử cung và tương lai mạng sống của con gái trả cho mày, còn chưa đủ sao…”


Tại sao bây giờ Tô Nhan không muốn tiếp tục mà muốn rời đi, nếu như đi rồi, ngược lại… còn cần… chịu đựng những thương tổn này hay sao? Chẳng lẽ muốn cô tiếp tục ở bên cạnh chịu khổ hay sao? Tô Kỳ vẫn luôn nhìn thấy tất cả, thật sự cảm thấy không còn cách nào để mặc mọi chuyện như thế nữa rồi.


Đúng đời cha chú tạo nghiệp, khiến cho thế hệ trẻ phải chịu đựng nhiều như thế.


Con gái của anh ta không phải là người hay sao, trái tim không phải làm bằng thịt hay sao, không biết đau hay sao!


“Đừng có bám lấy con gái của tôi nữa”


Tô Kỳ đau lòng không ngừng lắc đầu: “Coi như năm đó mày, xảy ra nhiều chuyện như thế, chú thay Bạc Dạ chăm sóc mày và mẹ mày lâu như thế, con là do chú và người phụ nữ đó sinh, ảnh hưởng đến hình thành nhân cách của mày, chú tạo nghiệp, chú trả, có được không?”


Nghe Tô Kỳ nhắc lại chuyện quá khứ, trong lòng Đường Duy không biết tại sao lại nổi lên đau đớn như kim châm, cậu biết Tô Nhan những năm qua làm việc mà không cần hồi báo.


Cô biết mẹ mình đã gây ra tội ác gì với hai mẹ con Đường Duy, cô cố gắng tự mình dập tắt lửa giận của nghiệp chướng, và đây là lúc cô không biết đâu là đúng đâu là sai.


Cô phối hợp như thế nào, có thể làm như thế nào, đến cuối cùng cho dù có hy sinh tính mạng thì thứ cô nhận được chẳng qua là một câu nói tự mình đa tình của người khác mà thôi.


Có lẽ Đường Duy đã sớm biết điều đó chẳng qua cậu chỉ không chịu đối mặt.


Cậu luôn cảm thấy nếu nhìn thẳng vào sự trả giá của Tô Nhan thì chẳng khác nào xin lỗi những đau khổ mà mình đã phải gánh chịu.


Mà sự gian khổ của Tô Nhan bây giờ, thật ra cho đến hiện tại chưa bao giờ là vấn đề phải lựa chọn của một người, là anh †a đã bắt cóc cậu và Tô Nhan.


Tô Kỳ gọi Tô Nhan: “Tới đây!”


Tô Nhan run rẩy bước xuống giường, dáng vẻ quần áo xộc xệch khiến trước mắt Tô Kỳ biến thành màu đen, chỉ tay vào Đường Duy nói: “Đường Duy, nếu có lần sau đừng trách chú không khách khí với cháu!”


Đừng Duy không nói chuyện, một lúc sau mới nói: “Chú không thể dẫn Tô Nhan đi”


Tô Kỳ vừa nghe, bên tai như có tiếng vo ve, cậu ta còn dám ngăn cản?!


“Ăn đau khổ chưa đủ đúng không?”


“Đúng vậy”


Trong đôi mắt đen nhánh của Đường Duy phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo như lưỡi đao sáng bóng: “Cháu sẽ đi tìm cô ấy, lần này chú mang cô ấy đi, cháu lần sau vẫn sẽ đi tìm”


“Chú nói nhiều như vậy vẫn vô nghĩa đúng không?”
Chương 1616

Tô Kỳ sắp tức điên lên, không muốn để ý tới Đường Duy chút nào, anh ta lôi kéo con gái ruột của mình chuẩn bị rời đi, dáng vẻ không chịu nổi của con bé thật sự rất khiến người khác đau lòng, đổi lại con gái nhà người ta đã sớm cá chết lưới rách với Đường Duy rồi, cũng chỉ có mỗi mình Tô Nhan chấp nhận nghiến răng chịu đựng.

Tô Kỳ loạng choạng kéo con gái ra khỏi phòng, Đường Duy.

một mình im lặng trong phòng ngủ, một lúc lâu sau, dường như cậu nghe thấy loáng thoáng có tiếng khóc đè nén truyền vào từ bên ngoài, nhỏ vụn lại đứt quãng, giống như ai đang cố nén để bớt khổ sở nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.

Giọng nói kia vừa nghe liền biết là của Tô Nhan.

Trong lòng Đường Duy như đang rỉ máu, kinh mạch cả người đau nhức và sưng tấy.

Thật tốt, Tô Nhan, nhiều năm như vậy, em vẫn có thể vì anh mà khóc.

Chờ đến khi tiếng bước chân bên ngoài cũng biến mất, Đường Duy một mình bước đến bên giường, nhìn chằm chằm vào nơi Tô Nhan đã cuộn mình hồi lâu.

Sau đó người đàn ông đưa tay, tham lam vuốt ve chỗ hơi trũng xuống trên tấm ga trải giường, giống như đang cảm nhận được dấu vết tồn tại của người nào đó, trong mắt có một ngọn lửa diễm rực cháy.

Cậu thậm chí không thể cảm nhận được cơn đau trên trán, dưới tác động của tuyến trên thận, toàn thân hưng phấn đến một trạng thái nhất định thậm chí có thể che đậy cả cơn đau, cậu một mình ngồi trong phòng không nói tiếng nào, mãi đến khi Bạc Dạ tìm thấy…

Khi Đường Duy ngẩng đầu lên trên mặt đã đây máu, dọa Bạc Dạ giật hết cả mình.

“Con đây là tình huống gì!”

Bạc Dạ vừa hỏi đã lập tức biết ngay câu trả lời.

Có lẽ là… do Tô Kỳ.

“Đi bệnh viện”

Bạc Dạ không nói nhiều, trực tiếp nắm lấy cổ áo Đường Duy: “Có phải từ nhỏ con đã có mạch não khác với người bình thường không, Tô Nhan có thể ăn cứng sao, người ta chỉ thích ăn mềm có hiểu không?”

Anh hùng hùng hổ hổ suốt một đường, cứ thế từ khách sạn mắng đến nhà Giang Lăng, Đường Duy không thèm trả lời, Bạc Dạ rầm một tiếng đè Giang Lăng trước bàn.

Giang Lăng đang hút thuốc, giật mình nói: “Chuyện gì xảy ra! Đây là! Bị đánh hội đồng hả!”

Bạch Việt liếc nhìn sắc mặt của Đường Duy: “Không giống, giống như là một bên nhận đòn”

Bạc Dạ tức giận nói: “Xem đi! Đau cũng không kêu, thăng nhóc này chỉ biết mạnh miệng, để yên cho Tô Kỳ đánh đấy”

“Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa, mắng nữa thằng bé lại là ngu mất”

Giang Lăng thổn thức: “Ừ, trên trán rách một cái lỗ to, có thể khiến con người lâng lâng”

Giọng điệu đầy giễu cợt này khiến sắc mặt của Đường Duy trở nên không tốt, sự thay đổi cực nhỏ trên khuôn mặt khiến Giang Lăng bật cười ha ha: “Em sao vậy, sao lại trở nên như thế này hả Tiểu Đường Duy”

Giang Lăng dường như cứ trẻ mãi không già, trong mắt anh ta, Đường Duy vĩnh viên là đứa trẻ ương ngạnh coi trời bằng vung, không thể dùng đạo lý của thế tục đi trói buộc.

Tất cả những tiêu chuẩn tốt và xấu đều không có tác dụng đối với cậu, vì nhiều lý do phức tạp khác nhau, cậu nằm ngoài quy tắc, những người căm hận cậu đều phải nghiến răng thừa nhận cậu đã từng phải chịu khổ, còn những người thích cậu không thể không phục lòng dạ độc ác của cậu.

Ánh mắt Giăng Lăng nhìn Đường Duy chưa từng thay đối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK