Lúc này, Mã Kiến Đào đã hiểu được ý đồ của Tanboku Ichigo, khẽ gật đầu, bèn nháy mắt với Mã Kiến Văn ở bên cạnh. Mã Kiến Văn nhìn thấy Mã Kiến Đào nháy mắt với ông ta, trong lòng cũng hiểu được ý tứ của Phó thị trưởng Mã, bắt đầu giảng hòa nói: “Bạch Tinh Đồng, phó thị trưởng Mã là người ngay thẳng chính trực, đồng ý cho cô điều tra Matsui Jiro, vậy thì tôi làm người giám sát, dẫu sao tôi cũng là phó cục trưởng. Như vậy đi, bây giờ chúng tôi đưa Matsui Jiro về đồn, sau đó thông báo cho nạn nhận dạng. Ngoài ra, một trong những người nghi bị hại, sau trình báo, bác sĩ pháp y của chúng tôi đã lấy được mẫu DNA của người nghi phạm tội. Chúng tôi có thể để cho khoa kĩ thuật kiểm tra. Ai đúng ai sai, sự thật sẽ được tiết lộ ngay lập tức. Cô xem, thu xếp như thế có được không?”
Bạch Tinh Đồng gật đầu nói: “Buộc phải dựa vào thủ tục phá án. Đi thôi, chúng ta cùng quay về đồn cảnh sát.”
Diệp Vô Phong khẽ nói với Tiết Phi: “Tiết Phi, mấy người bảo vệ Thư m quay trở về khách sạn trước đi. Đội trưởng Bạch có thể gặp rắc rối, tôi đi giúp cô ấy.”
Tiết Phi gật đầu hiểu ý, cùng Mã Vũ Hàn Kỳ lặng lẽ bảo vệ Lâm Thư m trở về khách sạn Hoàng Triều trước.
Bạch Tinh Đồng cười khẩy nói: “Xin lỗi Phó thị trưởng Mã, trước khi em vợ của ông bị loại khỏi người nghi phạm tội, hãy làm oan hắn thử xem.” Nói dứt lời, cô lấy còng tay ra còng Matsui Jiro lại.
Matsui Jiro không giãy giụa. Bạch Tinh Đồng tự mình áp giải Matsui Jiro về đồn cảnh sát. Sự việc này ảnh hưởng rất lớn, cục trưởng Thạch đã vội vàng chạy đến phụ trách công việc.
Mã Kiến Đào và vợ cũng theo đến đồn cảnh sát, Matsui Jiro có phải là kẻ bịt mặt không, hôm nay nhất định phải tìm ra câu trả lời.
Mặc dù ba người phụ nữ bị kẻ bịt mặt cưỡng hiếp lúc trước đã báo án, nhưng có hai người vì thiếu kinh nghiệm báo án nên trước khi báo án họ đã rửa sạch t**h d**h, kết quả là họ đã giúp kẻ bịt mặt tiêu hủy chứng cứ. Cũng may ở khách sạn Hoàng Triều vợ của đầu bếp đã giữ lại dịch thể của kẻ bịt mặt. Bác sĩ pháp y đã lấy mẫu và lưu lại trong hồ sơ.
Cục trưởng Thạch gọi trưởng khoa kỹ thuật Hàn Hiểu Anh qua, nói: “Trưởng khoa Hàn, vụ án này vô cùng quan trọng, việc chứng nghiệm DNA giao cho anh tự làm đó. Anh là đồng chí cũ của tôi, tôi rất yên tâm.”
Hàn Hiểu Anh nghiêm túc nói: “Cục trưởng Thạch yên tâm, tôi đi xét nghiệm đây.”
Cục trưởng Thạch hỏi: “Cần bao nhiêu thời gian?”
Hàn Hiểu Anh nói: “Một tiếng đồng hồ.”
Cục trưởng Thạch gật đầu nói: “Chúng tôi chờ ở phòng họp, để tránh bị nghi ngờ, bất cứ người nào cũng không thể vào trong phòng thí nghiệm nữa, làm phiền đến việc giám định của trưởng khoa Hàn. Trưởng khoa Hàn, anh đi đi.”
Hàn Hiểu Anh dẫn theo Matsui Jiro đến khoa kỹ thuật, Bạch Tinh Đồng nháy mắt, tay sai thân cận của cô là Bành Lỗ đã áp giải Matsui Jiro đến khoa kỹ thuật.
Không mất nhiều công sức, Bành Lỗ giải Matsui Jiro quay về, anh gật đầu với Bạch Tinh Đồng, ý nói là quá trình lấy mẫu và việc thẩm định do mình giám sát đã bắt đầu.
Bạch Tinh Đồng biết chắc rằng chỉ cần có kết quả so sánh DNA thì Matsui Jiro khó thoát khỏi vòng pháp luật. Có cục trưởng Thạch ngồi ở đây, cho dù Mã Kiến Đào là phó thị trưởng, chỉ cần có bằng chứng phạm tội, ông ta cũng không dám vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật.
Mấy người như Mã Kiến Đào, Mã Kiến Văn, Matsui Sora, Tanboku Ichigo, cục trưởng Thạch, Bạch Tinh Đồng, Diệp Vô Phong đều kiên nhẫn chờ đợi tại phòng họp. Được nửa chừng, Mã Kiến Phong đi vào nhà vệ sinh, Bạch Tinh Đồng căn dặn tay sai thân cận của mình trông coi, Bành Lỗ của đội hình cảnh sát cũng theo Mã Kiến Văn đến phòng vệ sinh, cũng không phát hiện ông ta làm chuyện gì mờ ám.
Mã Kiến Văn trơ tráo không cười mà nói với Vương Triều: “Bành Lỗ à, tôi đi vệ sinh cậu cũng đi theo tôi, cậu khá trung thành với đội trưởng Bạch của các cậu đấy chứ?”
Vương Triều dõng dạc đáp: “Báo cáo cục trưởng Mã, tôi chỉ trung thành với Đảng.”
Mã Kiến Văn bị dọa hết hồn, Bành Lỗ trả lời quá lớn, đến mức mọi người trong phòng họp đều nghe thấy, vào thời điểm quan trọng như vậy, tốt hơn hết là đừng ở không gây chuyện. Ông ta cười khẩy gật đầu, nói: “Tốt, ý thức rất cao, sau này cố gắng làm việc, cậu sẽ được thăng chức thôi.” Nói rồi ông ta phất ống tay áo một cái, trở lại phòng họp.
Truyện Thám Hiểm
Quay về phòng họp, mọi người lại tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, một giờ trôi qua, Hàn Hiểu Anh cầm báo cáo kiểm tra ra, Bạch Tinh Đồng vội vàng đứng dậy, hỏi: “Trưởng khoa Hàn, tình hình thế nào?”
Hàn Hiểu Anh lắc đầu nói: “Sau khi so sánh kĩ lưỡng, DNA của tên tội phạm từng cưỡng hiếp ba người phụ nữ kia rõ ràng là khác với số liệu DNA của Matsui Jiro, nói rõ ra là bọn chúng không phải một người.”
Vừa nói dứt lời, Bạch Tinh Đồng hóa đá ngay tại chỗ: “Điều này sao có thể chứ?”
Mã Kiến Văn lập tức đập bàn: “Đội trưởng Bạch, năng lực phá án của cô thực sự quá kém, tôi quá thất vọng về cô, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, kể từ bây giờ, tạm dừng tất cả công việc của cô lại!”
Mã Kiến Đào cười khinh, đứng dậy nói: “Đã có kết quả như vậy rồi, cục trưởng Mã, tôi sẽ không can thiệp vào công việc nội bộ của đồn các anh nữa. Bởi vì cậu Matsui còn có việc khác phải làm nên hãy để cậu ấy trở về đi.”
Mã Kiến Văn quát lớn: “Mau thả Matsui Jiro ra.”
Bạch Tinh Đồng chừng mắt nhìn Mã Kiến Đào, Matsui Sora dẫn Matsui Jiro rời khỏi phòng họp, chỉ còn lại cục trưởng Thạch và cục trưởng Mã. Lúc này cục trưởng Thạch lên tiếng: “Đội trưởng Bạch, tôi nghĩ cô có lẽ đã mắc sai lầm trong chuyện này. Gần đây cô đã chiến đấu suốt đêm, vừa mới phá được vụ án ma túy, chắc chắn đã mệt lả rồi, tinh thần hoảng loạn. Tất nhiên vụ án của chúng ta nghiêm trọng, nhưng quan hệ với các quốc gia hải ngoại cũng không thể làm quá căng. Tôi nghĩ các người cũng nóng lòng muốn phá án, nhưng vụ lần này không đáng để truy đến cùng, sau khi trở về, cô hãy viết một bản kiểm điểm. Cục trưởng Mã, anh thấy xử lý như vậy thế nào?”
Mã Kiến Văn trơ mắt nhìn, không nói gì. Vốn dĩ ông ta muốn đình chỉ chức vụ của Bạch Tinh Đồng, không nghĩ rằng cục trưởng Thạch lại bênh vực cô ta một cách công khai, không khỏi tức giận trong lòng: “Cục trưởng Thạch, tôi nghĩ anh hồ đồ rồi. Lần này Bạch Tinh Đồng ngã một cú đau như thế mà anh còn dám bảo vệ cô ta?”
Thấy Mã Kiến Văn không nói gì thêm, cục trưởng Thạch vẫy tay nói với Bạch Tinh Đồng: “Đội trưởng Bạch, cô quay về trước đi, cần dốc sức hơn nữa để tiếp tục điều tra kẻ bịt mặt. Tranh thủ sớm bắt hắn về quy án.
Bạch Tinh Đồng hiểu ý của cục trưởng Thạch, ngay tức thì nháy mắt với Diệp Vô Phong, hai người ra khỏi phòng họp.
Mã Kiến văn ở bên cạnh không phục, tức giận nói: “Cục trưởng Thạch, có phải xử lý như vậy là không nghiêm minh rồi sao? Nếu các đồng chí bên dưới đều giống cô ta như vậy, không có pháp luật kỉ cương, tùy tiện bắt người, còn có ý đồ nổ súng gây thương tích cho lãnh đạo, chẳng phải đồn của các anh toàn bộ đều loạn hết sao?”
Cục trưởng Thạch nói: “Cục trưởng Mã, đừng truy xét việc này nữa. Anh cũng biết đó, lý lịch của Bạch Tinh Đồng rất phức tạp. Nếu tôi ngang nhiên khai ra đảng viên của cô ta, bãi bỏ chức vụ của cô ta, nhỡ đâu cô ta nói ra sự việc tại phòng tiệc sinh nhật tối nay? Một khi mà người của Ủy ban Kỷ luật can thiệp vào, anh và anh trai của anh cũng không thoát khỏi liên lụy. Tôi làm như vậy cũng chỉ vì nghĩ cho phó thị trưởng Mã thôi.”
Trong lòng Mã Kiến Văn hơi lo sợ, thực sự nếu như việc này làm lớn chuyện, thì anh trai của ông ta, phó thị trưởng Mã nhất định sẽ bị điều tra, hễ mà phó thị trưởng Mã xảy ra chuyện gì, ông ta cũng đi đời nhà ma. Tên Thạch đầu này nói cũng có lý, biết rõ ông ta đang bênh vực Bạch Tinh Đồng, nhưng không có cách nào phản bác lại. Matsui Jiro đã được thả đi, tạm thời cứ để chuyện này qua đi, vẫn có cơ hội chỉnh đốn Bạch Tinh Đồng.