"Quen biết người như vậy không tốt cho cậu đâu, cũng không tốt cho nhà họ Chu. Chỉ có điều bất lợi. Khi nhà họ Chu của chúng ta gặp vấn đề nhạy cảm, nhà họ Nguyên luôn tùy theo biểu hiện của chúng ta để quyết định có giúp đỡ nhà họ Chu hay không. Tôi không hy vọng vào lúc này bởi vì cậu muốn củng cố quan hệ với Diệp Vô Phong mà làm cho nhà họ Nguyên bỏ rơi chúng ta đâu.”
Chu Hoa Tang gõ bàn, hờ hững liếc nhìn Chu Tử Đồng, nhưng Chu Tử Đồng chỉ nở nụ cười tươi rói như cũ gật đầu: "Đừng lo lắng, bác ba, tôi sẽ không bao giờ có bất cứ giao dịch nào với Diệp Vô Phong."
Chu Hoa Tang gật đầu, nhưng vẫn hờ hững nói: "Tôi biết cậu nghĩ như thế nào, nhà họ Chu sau này vẫn phải dựa vào anh em các cậu hỗ trợ. Không thể gây chuyện bên ngoài, biết không?"
Chu Tử Đồng gật đầu và mỉm cười.
"Được rồi, cậu ở đây cũng không có việc gì, có thể về đi."
Chu Tử Đồng từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười, cũng không cảm thấy bất mãn chút nào, đều nghe hết những lời Chu Hoa Tang nói.
Trông có vẻ là một tiểu bối có học thức.
Chu Hoa Tang bày ra vẻ mặt ảm đạm sau khi Chu Tử Đồng rời đi: "Nhà họ Chu sẽ không bao giờ là của mày, cho nên mày nên chết tâm đi, dáng vẻ giả bộ trước mặt tao thật là ghê tởm!"
Đương nhiên Chu Hoa Tang biết Chu Tử Đồng làm gì, nhưng ông ta không bao giờ can thiệp, dù sao thì ông ta cũng biết cho dù Chu Tử Đồng có làm gì đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không có được sự ủng hộ của những người còn lại trong nhà họ Chu.
Chu Tử Đồng chỉ là một đứa con trai bị bỏ rơi, khi Chu Nhược Phong đưa Chu Tử Đồng về thì một lát sau đã trực tiếp chết luôn, nếu không có người nhà họ Chu thương hại Chu Tử Đồng, Chu Tử Đồng đã chết từ lâu rồi.
Cuối cùng, một người hầu của nhà họ Chu đã nuôi Chu Tử Đồng lớn.
Chu Tử Đồng trở về phòng liền thấy một người phụ nữ đang đợi, nhìn thấy Chu Tử Đồng trở lại, bà ấy nhanh chóng nở nụ cười: "Tử Đồng, mẹ hâm nóng đồ ăn cho con rồi, chắc con vẫn chưa ăn đúng không?"
Chu Tử Đồng vội vàng nắm lấy tay người phụ nữ, cau mày, trên mặt cũng không còn tươi cười, nói với giọng trách cứ: "Đã nói bữa tối con có thể tự xử lý, mẹ không cần đợi con đâu, đã muộn rồi, mẹ cứ ngủ đi."
Người phụ nữ lắc đầu: "Như vậy không tốt. Sức khỏe của con từ nhỏ đã yếu. Không ăn uống đúng giờ thì sao mà được, cả ngày lại ở bên ngoài mệt mỏi nữa."
Chu Tử Đồng bất lực nói: "Mẹ Dung, mẹ đừng lo lắng, nếu con muốn ăn cái gì, con nhất định sẽ nói cho người."
Mẹ Dung kéo theo Chu Tử Đồng đến bàn ăn, nhìn thấy Chu Tử Đồng bắt đầu ăn thì vui vẻ trở về phòng.
Căn phòng này do nhà họ Chu cho anh ta và mẹ Dung, có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng chỉ rộng sáu mươi mét vuông thôi.
Bởi vì anh ta không có địa vị gì trong nhà họ Chu, người trong nhà họ Chu cho anh ta một căn phòng nhỏ như vậy, nhưng cũng là do mẹ Dung đã tự mình đi xin.
Nếu không phải mẹ Dung cầu xin Chu Hoa Tang thì thậm chí ông ta sẽ không cho họ một ngôi nhà nhỏ như thế.
Chu Tử Đồng cười nhẹ: "Không tồi, kế hoạch của mình coi như thành công rồi, Chu Hoa Tang à, ông cho rằng tôi cần mấy thứ mà các người bố thí sao? Nếu không phải có mẹ Dung, thì tôi đã biến nhà họ Chu trở nên hỗn loạn rồi."
Anh ta ăn hết tất cả đồ ăn mà mẹ Dung đã hâm nóng, không còn lại chút gì.
Chu Tử Đồng tự giác rửa sạch chén đũa một cách sảng khoái, sau đó trở về phòng, ngồi bên cửa sổ, nhìn về hướng nhà họ Nguyên.
"Đêm nay đã định là một đêm không ngủ."
Bên ngoài ngôi nhà cũ của nhà họ Nguyên, một nhóm người đang quan sát tình hình ngôi nhà cũ ở một nơi rất khuất, mỗi người đều tự làm công việc của mình, phân công rõ ràng, đâu vào đấy.
Diệp Vô Phong có chút nghi hoặc nhìn Du Kinh Hồng: "Cô chắc chắn muốn động thủ vào đêm nay sao? Tuy rằng cô đã dẫn theo một tiểu đội trông rất lợi hại, nhưng phải biết rằng phòng ngự nhà cũ của nhà họ Nguyên không đơn giản đâu."
Diệp Vô Phong biết rõ điểm này, dù sao thì trước đó Đường Trảm cũng đã tới đây, đã biết Hồ Quý ở ngay trong nhà họ Nguyên, còn lên kế hoạch vào nhà họ Nguyên để giết chết Hồ Quý.
Kết quả mới phát hiện, lực lượng phòng ngự của nhà họ Nguyên đã trở nên rất mạnh, ngay cả anh ta cũng không thể âm thầm lẻn vào.
Theo những gì Đường Trảm nói, có hơn mười xạ thủ bắn tỉa của nhà họ Nguyên ẩn nấp trong bóng tối, số tay súng bắn tỉa này có thể nói là dàn ra hết cả sân.
Ba trăm sáu mươi độ tuyệt đối không có góc chết.
Lúc này bước vào nhà cũ của nhà họ Nguyên, nhất định sẽ bị lính bắn tỉa phát hiện.
“Chắc chắn, nhà họ Nguyên vẫn chưa biết Cục Hồng Thuẫn của chúng ta đã đến Liêu Tây, nên lúc này mới có thể mất cảnh giác.” Du Kinh Hồng rất tự tin nói.
Diệp Vô Phong chỉ vào vài người bọn họ: "Chỉ bằng mấy người đã muốn đi vào đó ư? Tôi không muốn đả kích các người đâu, nhưng đội trưởng Du, có hơn mười tay súng bắn tỉa ẩn nấp trong nhà cũ của nhà họ Nguyên đấy, hơn nữa còn không biết bọn chúng ở vị trí nào, cô cảm thấy có thể lặng lẽ lẻn vào bên trong sao?”
Du Kinh Hồng cau mày: "Hơn mười tay súng bắn tỉa ư? Làm sao nhà họ Nguyên lại thuê được nhiều tay súng bắn tỉa như vậy?"
"Ai biết được? Nhưng nếu nghĩ lại cũng hiểu được. Cô nghĩ đi, bọn họ hiện tại là sự tồn tại mạnh nhất bất khả chiến bại ở Liêu Tây. Tương đương với việc trở thành hoàng đế của vùng đất Liêu Tây, và thậm chí còn kiêu ngạo càn rỡ hơn hoàng đế. Cô phải biết rằng, toàn bộ hoạt động kinh doanh của Liêu Tây hiện nay đều liên quan đến nhà họ Nguyên."
Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn cô ta.
Du Kinh Hồng nghiến răng kiên định: "Đã như vậy, tôi lại càng muốn hạ bệ nhà họ Nguyên hơn nữa. Hoa Hạ sẽ không bao giờ cho phép những kẻ bắt nạt như vậy tồn tại!"
"Nhưng cô vẫn nên cân nhắc kỹ hơn đi. Hiện tại nếu như các cô lẻn vào, có 80% khả năng sẽ bị phát hiện. Hơn nữa ngoài cô ra, bọn họ đều sẽ chết ở đây, bởi vì thực lực bọn họ không quá tốt."
Diệp Vô Phong vẫn khuyên Du Kinh Hồng nên hành động thận trọng.
Đặc biệt là anh từng nghe Đường Trảm nói về tình huống ở nhà họ Nguyên, ngay cả Tứ Đại Thiên Vương cũng không vào được nhà họ Nguyên, cho nên anh biết dù cho đám người Du Kinh Hồng có thể vào nhà Nguyên, thì kết quả cuối cùng cũng sẽ bị phát hiện, và ngoại trừ một người mạnh mẽ như Du Kinh Hồng có thể ra ngoài, những người khác sẽ chết bên trong.
Đây là điều chắc chắn!
Du Kinh Hồng cau mày, cô ta nghĩ càng sớm càng tốt, dù sao càng sớm thì nhà họ Nguyên càng không chuẩn bị kịp, nếu sau này nhà họ Nguyên nhận được tin tức, nhất định sẽ có biện pháp phòng thủ.
Đến lúc đó, bọn họ lại càng không thể âm thầm tiến vào bên trong.
Du Kinh Hồng đột nhiên nghiêm túc nhìn Diệp Vô Phong: "Tôi biết thực lực của anh, hẳn là có thể tiến vào nhà họ Nguyên mà không bị bọn họ phát hiện."
Diệp Vô Phong nhìn cô ta cười khổ: "Cô tin tưởng thực lực của tôi nhiều như vậy à, đến tôi còn không tin vào chính mình nữa đấy."