Nếu muốn trục xuất công ty Hoa Cường thì sẽ phải tốn nhiều công sức hơn.
Và sau khi trúng thầu loại dự án này, phía nhà nước sẽ không dễ dàng nữa, và mọi chính sách sẽ tuân theo dự án này.
Dù sao thì phía nhà nước cũng biết rằng nếu những người đấu thầu được thay đổi thường xuyên, kết quả cuối cùng sẽ chỉ là sự lãng phí của mảnh đất này.
Tất nhiên, Nguyên Húc không muốn công ty Hoa Cường thâm nhập vào Liêu Tây, và ông ta đã sớm nói với anh trai của mình về điều này rồi, ông ta tin anh trai mình cũng đã có một kế hoạch vẹn toàn rồi.
Diệp Vô Phong mỉm cười: "Đoàn đội của tôi lợi hại như vậy sao? Có thể lấy được một dự án lớn như vậy à, nếu là như thế, tối nay tôi sẽ thưởng cho họ thật tốt."
Nguyên Húc thờ ơ nói: "Công ty Hoa Cường của cậu muốn lấy dự án đó của nhà họ Nguyên, cho nên dù thế nào, các cậu cũng nên cẩn thận đi."
“Cảm ơn đã nhắc nhở tôi, tôi sẽ cẩn thận.” Diệp Vô Phong mỉm cười, nhưng anh biết những vệ sĩ đó đã bắt đầu tiếp cận bọn họ rồi.
Nguyên Húc vẫy tay với các vệ sĩ, và tất cả các vệ sĩ lần lượt mở chốt an toàn và nhắm vào Diệp Vô Phong.
Nhưng động tác của Diệp Vô Phong nhanh hơn bọn họ rất nhiều, khi đám vệ sĩ này hạ tay trên chốt an toàn, Diệp Vô Phong trực tiếp hất văng mấy cái bàn xung quanh, sau đó tạo thành một vòng tròn, bọn họ ở bên trong vòng tròn này chống đỡ đạn.
Bang bang bang bang!
Viên đạn găm vào bàn, và những chiếc bàn kính đó bắt đầu vỡ tan.
Diệp Vô Phong vẫn đang đợi, anh đã rời khỏi vị trí của mình, anh tin Du Kinh Hồng sẽ nhanh chóng cử người tới đây giải cứu.
Không phải anh không muốn ra tay, nếu chỉ có một mình anh, anh có thể tìm được một lối để thoát ra, nếu may mắn thì có thể xử lý luôn Nguyên Đông Thành cùng Nguyên Húc.
Nhưng bên cạnh anh còn có bốn người, anh chỉ có thể phòng ngự một cách thụ động.
Sau khi đập một cái cốc xuống đất, anh nhặt hai mảnh vỡ lên và ném ra ngoài từ khe hở giữa các bàn.
Mục tiêu là Nguyên Đông Thành và Nguyên Húc.
Nhưng ngay khi những mảnh vỡ sắp đâm thủng cổ cả hai thì một người xuất hiện trước mặt hai người, dùng hai tay tát xuống rồi đập cả hai mảnh vỡ xuống đất.
"Thật là quỷ quyệt. Lúc này còn có tâm tư nghĩ cách giết Nguyên Đông Thành và tam thiếu, mày quá kiêu ngạo càn quấy rồi đấy.” Lục Phong Siêu tái mặt nhìn mấy người Diệp Vô Phong trốn phía sau mấy cái bàn.
Sau khi hừ lạnh, anh ta cầm lấy một chiếc ghế trong tay, giận dữ hét lên rồi ném chiếc ghế xuống chiếc bàn mà Diệp Vô Phong dùng để đỡ đạn.
Ầm!
Mấy cái bàn mà Diệp Vô Phong bày ra đột nhiên có một khoảng trống, vệ sĩ nắm bắt cơ hội và bắt đầu bắn vào khoảng trống, dĩ nhiên không có cách nào để chặn khoảng trống trong lúc nhất thời được.
Mà đám vệ sĩ này càng ngày càng gần bọn họ, Diệp Vô Phong biết nếu tiếp tục, thân thể của bọn họ sẽ bị lộ ra ngoài.
Bản thân anh thì tự tin tuyệt đối có thể giết chết đám vệ sĩ kia, nhưng anh biết đám người Bạch Nhạn Phi không có cách nào tránh được những viên đạn này.
“Chúng ta phải tìm cách, nếu không tất cả đều sẽ chết ở đây!” Diệp Vô Phong cảm thấy bất lực.
Mặc dù vừa rồi thấy Phong Lệ Na từ chối hôn lễ của Nguyên Đông Thành rất thoải mái, nhưng bây giờ anh cũng biết những người này đang ở trong tình thế nguy hiểm.
“Chờ một chút tôi đếm đến ba, mọi người nhìn chằm chằm vào hai cái bàn bên kia rồi chạy tới đó.” Diệp Vô Phong chỉ vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn phía xa.
Anh biết hiện tại tuyệt đối không thể đi ra từ cửa chính, vị trí cửa chính có lẽ đã bị vệ sĩ chặn lại, nếu bọn họ dám đi ra qua cửa chính, nhất định sẽ bị bắn tan xác. Hơn nữa nếu họ bị chặn ở cửa chính, thì họ sẽ ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, và những vệ sĩ trong hội trường này cũng sẽ đẩy họ đến tình thế tuyệt vọng.
Vì vậy, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng có một vấn đề, đây là tầng năm. Nếu nhảy xuống từ cửa sổ kia thì chắc chắn sẽ chết.
Cho nên bọn họ bây giờ giống như cá trong chậu, lúc này nhìn thấy Nguyên Húc ngồi ở một bên rất bình tĩnh, rõ ràng là đã biết đám người Diệp Vô Phong sẽ không có cách nào rời khỏi nơi này.
Tất cả những kẻ đã tát vào mặt nhà họ Nguyên hôm nay đều không có cơ hội sống sót rời đi.
Sắc mặt Nguyên Húc rất dữ tợn, lạnh lùng nhìn thẳng vào vị trí của Diệp Vô Phong: "Mày thật sự cho rằng Liêu Tây và Liêu Đông giống nhau sao? Âu Dương Lôi chết trong tay mày, đều là hắn xui xẻo, mày tưởng đó thật sự là sức mạnh của mày hay sao? Thật là nực cười."
Nguyên Đông Thành lúc này nghiến răng nghiến lợi, rất tức giận: "Tôi muốn giết tên khốn kiếp này, tôi muốn giết con gái điếm kia!!"
Anh ta vẫy tay với cấp dưới của mình, cấp dưới của anh ta đã đặt một khẩu súng lục vào tay Nguyên Đông Thành.
Anh ta nổ súng vào chiếc bàn mà Diệp Vô Phong đã lật lại chắn trước mặt.
Bang bang bang bang!
Đạn lần lượt rơi xuống mặt bàn, chỉ bắn vỡ tấm kính phía trên chứ không xuyên qua mặt bàn.
Ngược lại, ba mặt còn lại đã lâm nguy vì bị vệ sĩ bắn liên tục, có thể bị xuyên thủng bất cứ lúc nào.
Diệp Vô Phong cầm hai cái bàn, sau đó lui về phía sau, hướng này đi tới cửa sổ sát sàn kia.
Nguyên Húc cười ha hả: "Muốn chạy sao? Không chạy được đâu, tao đã bao vây tứ phía rồi, trừ phi mày nhảy từ lầu năm xuống. Nói xách khác, kết quả cuối cùng của mày là sẽ bị vệ sĩ của tao giải quyết thôi.”
Diệp Vô Phong lúc này cũng không quan tâm nhiều như vậy, anh biết hiện tại việc duy nhất có thể làm là lui về vị trí cách cửa sổ cao từ sàn tới trần, nếu muốn bảo vệ bốn người Bạch Nhạn Phi, anh chỉ có thể làm những điều hèn mọn như vậy.
Nếu chỉ có một mình anh thì đám vệ sĩ này còn có thể ngông cuồng hay sao?
Đương nhiên, đáng tiếc hiện tại không còn cách nào, bốn người bên cạnh anh cần phải được bảo vệ, cho nên hiện tại chỉ có thể từ từ đi tới.
Ngay sau khi bọn họ lui về phía cửa sổ, một sợi dây thừng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, Diệp Vô Phong nắm lấy, ngẩng đầu nhìn thấy một thanh niên rất bình thường đang tò mò nhìn mình.
Anh nhanh chóng nghĩ ra ai đã làm loại chuyện này.
“Xem ra, để cậu ta làm nhân viên của công ty Hoa Cường của chúng ta là rất tốt.” Diệp Vô Phong gật đầu, đồng ý với kiến nghị của Chu Tử Đồng.
Nhưng ngay cả khi Chu Tử Đồng muốn trở thành nhân viên của công ty Hoa Cường thì anh cũng phải rời khỏi nơi này trước.
Sau khi có dây thừng, Diệp Vô Phong buộc dây vào lan can rồi để Bạch Nhạn Phi đi xuống trước.
"Độ dài của sợi dây này chắc vừa phải, vì vậy các người cứ việc trèo xuống, tôi có thể chặn được đòn tấn công của kẻ địch..." Diệp Vô Phong nói.
Nhưng chưa kịp dứt lời thì một chiếc bàn đã bị một chiếc ghế đập nát.