"Đi thôi." Diệp Vô Phong lên xe, thuận miệng nói.
Mã Vũ lập tức khởi động xe, Long Tam nghẹn ba phút mới ngập ngừng nói: "Ông ơi, Đông thiếu anh ấy thế nào rồi ạ?"
Anh ta cảm thấy, từ lúc Diệp Vô Phong đi vào đến lúc đi ra không quá mười phút, hiển nhiên là không tiến hành bàn bạc thương lượng các loại cái gì cả.
"Chết rồi." Diệp Vô Phong nói một câu đơn giản.
Long Tam bị dọa cho líu lưỡi, không dám nói nữa, đầu quả tim không ngừng run rẩy.
Diệp Vô Phong đưa Long Tam về chỗ ở, tùy tiện đá xuống xe, tuy Long Tam bị ngã rất đau nhưng lại không dám có một chút ý kiến nào cả.
Hơn nữa, sau khi Long Tam về chỗ ở của mình, lập tức an táng cho bốn con chó của mình, sau đó trịnh trọng dặn dò mấy người anh em của anh ta: "Các anh em, bây giờ chúng ta nhất định phải nhìn rõ tình thế! Nếu không thì không biết là sẽ chết như thế nào đâu! Dòng họ Mộ Dung quả thực mạnh, nhưng, ông nội này càng mạnh, có thể tùy tiện ra tay giết người, hơn nữa một khi giết là hơn chục người!"
"Anh Tam, vậy chúng ta phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ chúng ta có thể không nghe theo sự sắp xếp của Đông thiếu?"
"Đông thiếu? Haha! Sau này không cần nghe theo sự sắp xếp của gã nữa! Bởi vì gã đã chết rồi." Lúc Long Tam nói ra câu nói này, trong lòng anh ta rất phức tạp.
Nếu như anh ta chủ đạo việc gây rối ở công trường thì sợ rằng lúc này anh ta cũng là một cỗ thi thể rồi!
"Tất cả cùng đi ra ngoài cho khuây khỏa đi! Đừng ở trong nhà nữa, nguy hiểm lắm!" Long Tam vứt câu nói lại đi dọn dẹp một chút rồi rời khỏi nhà của mình, đi thẳng đến bệnh viện Bạo Nha Giang ở.
"Anh Tam, mời anh ngồi." Bạo Nha Giang vội vàng đẩy người phụ nữ bên cạnh mình ra, đón tiếp Long Tam.
Long Tam trầm mặt nói: "Bạo Nha Giang, bắt đầu từ ngày hôm nay, tên nhóc nhà cậu phụ trách bảo vệ công trường bên này, ai dám đến gây rối thì đập hết!"
"Hả?" Bạo Nha Giang giật mình: "Anh Tam, vết thương của em vẫn còn chưa lành đâu."
Long Tam nói: "Được thôi, nếu như cậu không làm thì tôi sẽ phái người khác đi."
"Em làm! Đương nhiên là làm rồi! Xuất viện!" Bạo Nha Giang lập tức đồng ý, gãy chân thì sao chứ? Dù sao thì cũng đã bó thạch cao rồi, ra viện dưỡng đi.
Cho nên, ngày hôm sau, trên đường cách thôn Nguyên ba dặm thông đến công trường có thể nhìn thấy Bạo Nha Giang ngồi xe lăn, chân phải bị quấn băng vải khắp chân, trong tay còn giơ hai cái gậy hợp kim nhôm: "Anh Bạo Nha, anh bị sao thế? Mới được một đêm đã từ gà mẹ biến thành vịt rồi à?"
"Cút đi! Ông đây nguyện ý thì làm sao! Mấy người chỉ cần nghe theo lệnh của tôi là được! Về nhà nhanh, đem mấy đồ lấy về đưa về đấy! Nhanh!"
Xa xa có thể nhìn thấy bóng hình của Diệp Vô Phong trên công trường, Bạo Nha Giang bị dọa cho đẩy xe lăn ra xa chút.
Anh ta không dám chọc ông nội này nữa! Long Tam trâu bò không? Còn không phải vẫn bị anh chỉnh cho ngoan ngoãn lại sao?
Hơn nữa, còn nghe nói tối hôm qua ông nội này còn giết luôn cả Mộ Dung Đông? Không biết là thật hay giả? Nói chung là đợi cảnh sát thông báo là biết rồi.
Thật ra, anh ta không cần nghe thông báo của cảnh sát, bởi vì nhóm bạn bè xung quanh vài cái thôn, nhanh thôi sẽ truyền chuyện này đi: Mộ Dung Đông và vệ sĩ của gã, tổng cộng có mười sáu người, bị giết ở ngay vườn nhà của mình! Nghi là báo thù!
Lúc thấy tin tức này, Bạo Nha Giang đơ một lúc lâu, trong đầu hoàn toàn trống rỗng!
Chẳng trách hôm qua Long Tam bị dọa thành như thế! Thì ra là thế!
"Ây? Mấy người đứng lại cho tôi! Sao lại đi công trường rồi! Đều quay lại cho tôi! Nghe tôi nói….." Trong lúc ngẩn ngơ, lại có mấy người nông dân đi về phía công trường, Bạo Nha Giang bị dọa cho suýt chút nữa đái ra quần, lập tức to tiếng quát bọn họ quay lại.
"Anh Diệp, chúng tôi hỏi thăm được vị trí của giám đốc Tạ rồi, nhưng ông ta căn bản không gặp chúng tôi! Điện thoại thì không gọi được, bây giờ phải làm sao?" Giọng nói của Tiêu Sắc, nghe có vẻ rất sốt ruột: "Cứng không phải là cách hay, chọc giận Tạ Đông Sơn, sợ là nguồn cung cấp xi-măng của chúng ta sẽ gặp vấn đề lớn."
"Tạ Đông Sơn? Tiêu Sắc cô đừng lo lắng, tôi đến ngay." Diệp Vô Phong tự mình lái một chiếc xe bình thường đến địa điểm mà Tiêu Sắc đã nói. Thì ra là một quán trà, trên tấm biển mạ vàng: Quán trà Thanh Dật.
"Anh Diệp, anh đến là tốt rồi!" Tiêu Sắc bước nhanh đến đón tiếp: "Bây giờ phải làm sao đây?" Bất giác, Diệp Vô Phong đã trở thành chỗ dựa của cô ta.
Bất luận là gặp gặp khó khăn gì, chỉ cần lúc cô ta cảm thấy hết cách thì cô ta sẽ nghĩ đến anh đầu tiên.
Diệp Vô Phong lại không có dáng vẻ lo lắng chút nào, ngẩng đầu nhìn tấm biển của quán trà Thanh Dật, mỉm cười nói: "Ông Tạ Đông Sơn này, khá là có nhã hứng đó. Đúng rồi, khách của ông ta là ai?"
Tiêu Sắc nói: "Chúng tôi đã điều tra qua, vừa mới sáng sớm Mộ Dung Lễ đã đến quán trà Thanh Dật, có vẻ như là Mộ Dung Lễ đang mời Tạ Đông Sơn uống trà."
"Ồ, ở Hoa An, Tạ Đông Sơn có địa vị như thế nào?" Diệp Vô Phong lại quay về xe ngồi, Tiêu Sắc vội vàng ngồi vào ghế phụ lái.
"Tạ Đông Sơn là người phụ trách bộ phận tiêu thụ của Hoa An ở khu vực Hoa Hải, công ty Hoa An có chi nhánh ở toàn quốc, chủ tịch là An Văn Hưng, là một người thần bí. Trước mắt giám đốc của Hoa An là Lý Minh Đường, trong giới kiến trúc cũng rất nổi tiếng."
"An Văn Hưng? tập đoàn Hoa An?" Diệp Vô Phong lẩm bẩm, sau đó cầm điện thoại lướt lướt.
"Anh Diệp, chúng ta nhất định phải nghĩ cách bàn bạc với Tạ Đông Sơn, bây giờ tên này cực kỳ ngạo mạn, nếu như không giành được ông ta, chúng ta căn bản sẽ không có xi-măng để dùng!" Tiêu Sắc gấp đến mức liên tục chà sát tay, đôi mắt to nhìn chằm chằm nửa mặt của Diệp Vô Phong, trong lòng lại phun ra hai chữ: "Đẹp trai!"
Diệp Vô Phong lướt điện thoại một hồi, sau đó nhắm mắt ngả lưng lên ghế lái: "Không sao, nghỉ ngơi một lúc rồi lại nói tiếp."
"Nghỉ một lúc? Anh Diệp..." Tiêu Sắc muốn nói tiếp nhưng thấy Diệp Vô Phong nhắm mắt, cô ta chỉ có thể nhịn lời nói vào trong lòng.
"Yên tâm đi, đợi chút nữa, Tạ Đông Sơn sẽ ra đây cầu xin cô, cô đừng mềm lòng quá nha." Mắt Diệp Vô Phong quét Tiêu Sắc đang lo lắng một lượt.
"Anh Diệp, anh đùa gì thế? Tên Tạ Đông Sơn này rất ngạo mạn, sao có thể ra đây cầu xin tôi chứ?" Tiêu Sắc khó có thể tin được.
Diệp Vô Phong mỉm cười nói: "Thế giới rộng lớn như thế, không thiếu những chuyện lạ. Có lẽ đầu của Tạ Đông Sơn bị hỏng, điên điên rồ rồ ra đây cầu xin cô tha cho ông ta?"
Tiêu Sắc nói: "Anh Diệp, tôi biết năng lực của anh lớn, nhưng anh cũng không cần đùa với tôi như vậy được không?"
Diệp Vô Phong bình tĩnh nói: "Vậy thì cứ từ từ đợi đi, có lẽ đùa thành thật thì sao?"
Trong một gian phòng nào đó của quán trà Thanh Dật, Tạ Đông Sơn lớn tiếng nói: "Tam Gia! Anh yên tâm, xi-măng cung ứng của khu vực Hoa Hải, Tạ Đông Sơn nói là được! Tôi bảo đảm với anh, công ty Hoa Cường muốn có xi-măng? Một túi cũng không có! Haha!"
Mộ Dung Lễ ngồi đối diện, còn chưa biết tin tức con trai Mộ Dung Đông đã chết, ông ta mỉm cười đẩy một tấm thẻ ngân hàng sang: "Giám đốc Tạ, trong này có ba tỷ, ông cứ cầm trước. Chỉ cần thời hạn công trình của công ty Hoa Cường chậm trễ thì tôi sẽ đưa ông thêm ba tỷ nữa làm phí thiệt hại."