“Anh Cương Tử, em không nói linh tinh đâu! Mới vừa nãy em còn bị người ta dạy dỗ một trận đấy! Anh vẫn nên mau tới xem thử đi.” Thắng Tử nói với vẻ tội nghiệp, còn cười cười ngượng, hai người anh em đứng phía sau anh ta, mặt mũi bầm dập, rõ ràng đã bị ăn đòn không ít.
“Ồ?” Lúc này Trần Cương mới nghiêm túc hơn một chút, cẩn thận xem xét hai người anh em đứng phía sau Thắng Tử.
“Hai thằng cùi bắp này, đánh không lại người ta cũng là bình thường, có gì lạ đâu?”
“Không phải đâu, anh Cương Tử, em cũng không đánh lại người ta nè, một chiêu một thôi đó! Duy nhất một chiêu! Một phát một đẩy văng em ra khỏi phòng luôn! Tay phải của em giờ còn đau đây nè, bàn tay muốn rụng luôn rồi á.” Thắng Tử tràn đầy đau đớn nói.
“Ồ? Để anh mặc quần áo vào đã.” Trần Cương cũng là một người có thân thủ tốt, nghe tới chuyện này, đến cô gái đang ôm trong lòng cũng không thèm quan tâm tới nữa, quay lại mặc một bộ quần áo dễ vận động, tinh thần khoan khoái hẳn lên.
“Thắng Tử, dẫn đường.”
Thắng Tử cũng vui vẻ: “Vâng ạ! Anh Cương Tử, tên nhóc con đó kiêu ngạo lắm đó nha…”
“Bớt lắm lời, nói rõ cho anh mày nghe xem, rốt cuộc là vì sao mà xảy ra mâu thuẫn? Đối phương có thù hằn gì với Bảo Gia hả?” Cách hành xử của Trần Cương rất trầm ổn, không giống với đám Thắng Tử, cứ nghe thấy gì là hùng hùng hổ hổ tìm tới tận cửa nhà người ta.
Thắng Tử thực sự không dám nói phét, còn kể về chuyện Diệp Vô Phong “cố ý” dùng một tay nhấc bổng một chiếc xe hơi lên, lấy ví tiền, tới tận đoạn bản thân tự đem người tới chỗ người ta kiếm chuyện, từng việc từng việc kể ra hết, lúc này đám người đó cũng tới trước cửa phòng Diệp Vô Phong.
Trần Cương hít sâu một hơi: “Thực ra ấy, anh mày cảm thấy người ta không phải có ý chấp nhất gì Bảo Gia đâu, chắc là mấy đứa nghĩ nhiều rồi.”
Thắng Tử nói: “Anh Cương Tử! Chốn này là Phụng Thiên, sao có thể cho phép một thằng oắt kiêu căng hống hách ấy ở đây hống hách được?”
Trần Cương suy nghĩ một lúc, rồi vẫn quyết định gõ cửa: “Thắng Tử, gõ cửa.”
“Có ngay!” Thắng Tử nắm tay lại, đang định đập cửa, Cương Tử đưa tay ra chặn lại.
“Cái thằng này! Ai bảo mày đập cửa? Nhẹ nhàng gõ cửa thôi.”
“À, vâng.” Một tên to xác như Thắng Tử, ở trước mặt Trần Cương lại rất ư ngoan ngoãn, bởi vì trước đây anh ta từng bị Trần Cương dạy dỗ cho một trận, bị đánh tới nỗi không thể ngóc đầu lên được.
Cốc cốc, âm thanh gõ cửa vang lên.
“Ai đó?” Giọng nói của Diệp Vô Phong không nhanh không chậm cất lên.
“Anh bạn, tôi là đội trưởng đội bảo vệ của khách sạn Quốc Quyền – Trần Cương, tôi muốn nói chuyện với anh một chút.” Biểu hiện của Trần Cương rất lịch sự.
“Nói chuyện?” Diệp Vô Phong có chút nghi ngờ, lẽ nào mấy tên dở hơi lúc nãy còn có dính dáng gì với khách sạn Quốc Quyền sao?
Anh mở cửa một cách dứt khoát, cười cười nhìn mấy người trước mặt,
Trần Cương nói: “Tôi đã chuẩn bị xong một bàn tiệc rượu rồi, nghe nói có một anh bạn cao thủ ghé thăm Quốc Quyền, Trần Cương tôi cũng là một người hiếu khách, nên đặc biệt tới đây mời anh bạn đây tới uống vài ly.”
“Uống vài ly?” Diệp Vô Phong nhắc lại lời của Trần Cương, cảm thấy người này đẳng cấp ở tầm trung, nhưng toàn thân tràn đầy một loại sức mạnh bùng nổ, đã đạt tới trình độ đỉnh cao của cảnh giới Đại Sư, chỉ còn cách một bước nữa, là có thể từng bước từng bước đạt được cảnh giới Võ Sư rồi.
Khó trách sao Trần Cương lại có thể có được khí chất trầm ổn như vậy, thứ này cũng có liên quan nhiều đến cấp bậc võ công lắm đấy.
Trần Cương nghiêng người làm thế giơ tay ra với Diệp Vô Phong: “Mời.”
Diệp Vô Phong nhìn đám người Thắng Tử một cái, Trần Cương bèn nói ngay: “Mấy tên nhóc này không hiểu chuyện, đắc tội với anh bạn đây, tôi thay chúng nó nhận tội với anh bạn.”
Kẻ mạnh, bất kể là ở đâu đều nhận được tôn trọng từ người khác. Đây chính là quy tắc mãi mãi không thể thay đổi được.
Diệp Vô Phong xua tay: “Không cần uống rượu đâu, mấy chuyện này tôi căn bản không để ý tới.”
“Anh bạn! Trần Cương tôi tôn trọng nhất là những người đàn ông mạnh mẽ, hôm nay coi như nể mặt mũi, mọi người cùng nhau làm vài ly, có được không?” Thấy Diệp Vô Phong lại sắp đóng cửa lại rồi, Trần Cương lại tiếp tục mời.
Diệp Vô Phong nói: “Trần Cương, tôi với cậu thiếu niên tên Tiểu Bảo kia hoàn toàn không quen biết, cũng không rảnh làm trò gì đặc biệt muốn xử lý cậu ta, nên anh cứ yên tâm đi.”
Anh lại vung tay, lại muốn đóng cửa lại, Trần Cương nhanh chân thò chân vào bên trong: “Anh bạn, sao phải từ chối tấm lòng của người lặn lội đường xa tới như thế? Người Đông Bắc hiếu khách, chắc là anh bạn cũng biết mà, nể mặt tôi làm vài ly rượu, cũng đâu có mất cái gì đâu? Tới đi mà.”
Anh ta cứ đứng mãi như vậy ở cửa, nhẹ nhàng cúi đầu, tay phải hướng về phía ngoài cửa, một bộ dạng cung kính mời khách.
Bỗng nhiên Thắng Tử oang oang cái mồm lên: “Anh Cương Tử, em thấy nó sợ chúng ta rồi đó.”
Lúc này Diệp Vô Phong đang đi vào trong phòng, nghe thấy lời này căn bản không hề có phản ứng gì.
Trần Cương nhìn thấy phản ứng kia của Diệp Vô Phong, trong lòng lại càng thấp thỏm hơn: “Thắng Tử, cái thằng ngu này, nói linh tinh cái gì đó? Người ta chỉ có không thèm để ý tới tụi mày thôi, đâu ra sợ tụi mày nữa? Anh bạn…”
“Được thôi, Trần Cương, vậy tôi làm phiền anh ly rượu vậy.” Diệp Vô Phong thấy thái độ của Trần Cương vừa đủ chân thành, hơn nữa còn rất đỗi kiên trì, anh đành phải đồng ý với người ta.
“Thật tốt qua, xin hỏi tên của anh bạn đây là gì?” Trần Cương nhiệt tình nhìn Diệp Vô Phong.
“Diệp Vô Phong.” Anh trả lời, lúc nào cũng ngắn gọn xúc tích như vậy.
“À, thì ra là ngài Diệp.” Với tuổi tác gần ba mươi của Trần Cương, thực ra thuận mồm nhất sẽ gọi người khác là anh em, nhưng vừa rồi nghe Thắng Tử kể lại, Diệp Vô Phong lại có thể dùng một chiêu đã chặn được tất cả các chiêu thức của Thắng Tử, còn xém chút nữa đánh gãy bàn tay của Thắng Tử, đối với võ công của Diệp Vô Phong, Trần Cương đánh giá rất cao.
Trần Cương cảm thấy, võ công của Diệp Vô Phong có thể ngang ngửa với anh ta, hoặc thậm chí có thể còn nhỉnh hơn anh ta một chút.
Khó lắm mới có một người tuổi đời còn trẻ mà lại có võ công cao như thế, nếu có thể lôi kéo về dưới trướng mình, đây sẽ là một sự trợ giúp rất lớn!
Nhưng khi Trần Cương nhìn thấy ánh mắt thờ ơ của Diệp Vô Phong đối với bọn họ, bèn buông bỏ suy nghĩ này.
Có điều bất kể thế nào, uống với nhau vài ly rượu, cho dù không thể trở thành bạn, ít nhất cũng thân hơn một chút, mặc dù có thù hằn gì thì cũng có thể hoá giải được chứ nhỉ? Đây là cách nghĩ của Trần Cương.
Nửa tiếng sau, Diệp Vô Phong có mặt ở một phòng bao trọn trong khách sạn, Trần Cương ngồi xuống ghế chủ tiệc, niềm nở mời Diệp Vô Phong ngồi ở ghế dành cho khách quý, ba anh em Thắng Tử chỉ có thể ngồi bên cạnh tiếp rượu, hai người bảo vệ của Bảo Gia đã chạy đi tìm bảo gia rồi.
“Ngài Diệp đây tới Đông Bắc là có chuyện gì cần làm sao? Vị khách quý nhất của Trần Cương Tôi, anh nói ra thử, xem tôi có giúp được gì không?” Trần Cương rót cho Diệp Vô Phong đầy hai phần ba ly rượu, sau đó cũng tự rót cho mình một ly.
Thắng Tử bèn bận bịu nhấc bình trà lên, rót trà cho hai người họ.
Diệp Vô Phong bình tĩnh nở nụ cười nói: “Tôi tới đây ở một thời gian, tiện ngắm nhìn phong cảnh mùa đông ở Đông Bắc.”
“À, ngài Diệp đây thật có nhã hứng! Nào, tôi mời ngài Diệp ba ly rượu.” Nói xong, Trần Cương nâng ly lên, một hơi uống cạn, còn đưa cho Diệp Vô Phong nhìn đáy ly.
“Hay lắm! Đô của anh Cương Tử tốt thật đấy!” Thắng Tử liên tục vỗ tay cười nói, đồng thời nhìn về phía Diệp Vô Phong, nhếch nhếch mày, ý muốn bảo: Uống đi chứ?
Mà Trần Cương tiếp tục cầm ly rỗng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Diệp Vô Phong, ý bảo rằng: Tôi tôi trọng anh như vậy rồi, anh cũng uống đi chứ?
Người Đông Bắc kính rượu như vậy đã thành thói quen lâu rồi, bọn họ không hề cảm thấy có gì sai.
Nhưng trong mắt Diệp Vô Phong mà nói, đây chính là một cách ép rượu.
Có điều, Diệp Vô Phong thực sự không để bụng, dù sao anh cũng là người học sâu biết rộng, đành mặc kệ nâng ly lên, một hơi uống cạn.