Lưu Đại Xuân ngập ngừng nói: “Thật ra thì, thật ra lần này đến nhà hàng Mỹ Thụ Loan chơi, bọn tôi đã cá với Diệp Vô Phong, nếu cậu ấy tìm được phòng thì nhóm bạn học Hoa Hải bọn tôi sẽ trả tiền. Nhưng bọn tôi không ngờ Diệp Vô Phong thật sự có thể tìm được phòng, còn là phòng Phỉ Thúy Tinh Quang, chỗ này giá ít nhất cũng phải một triệu nhỉ? Nhất thời bọn tôi không có nhiều tiền đến vậy, chỉ có thể trả dần thôi, thật xin lỗi.”
Lúc anh ta nói xong, cứ nghĩ người đẹp quản lý Lục Phi Phi sẽ lập tức trở mặt, nên trong lòng vô cùng thấp thỏm nhìn cô ấy cười.
Lục Phi Phi bật cười phì, nhất thời cười đến run cả người.
Lưu Đại Xuân lúng túng nói: “Quản lý Lục, cô nói đi, có thể trả góp được không?”
“Không được.” Lục Phi Phi nghiêm chỉnh lại, ngay lúc trái tim Lưu Đại Xuân sắp vọt lên cổ họng, Lục Phi Phi cười bảo: “Anh Lưu, anh nghĩ nhiều rồi. Hôm nay các vị là khách quý, toàn bộ chi phí ở phòng Phỉ Thúy Tinh Quang đều được miễn phí.”
“Miễn… Miễn phí?” Lưu Đại Xuân ngơ ngác: “Quản lý Lục, cô nói thật chứ? Miễn phí thật à?”
Lục Phi Phi gật đầu: “Dĩ nhiên là thật. Anh Lưu, nếu không còn gì nữa vậy tôi xin phép qua phía anh Diệp.”
“Nhưng sao lại miễn phí?” Lưu Đại Xuân đuổi theo hỏi.
Lục Phi Phi không trả lời, chỉ liếc liếc mắt nhìn Diệp Vô Phong như ra hiệu.
Dù đến lúc này Lưu Đại Xuân vẫn cảm thấy khó hiểu: Sao người bạn học này lại là khách quý vậy?
Còn nữa, dưới tình huống đứng đầu của Phỉ Thúy Tinh Quang mà Diệp Vô Phong gọi đại một cú đã được giám đốc Lôi sắp xếp chỗ để mọi người vào chơi, này cũng không dễ gì!
Sau khi ra khỏi nhà hàng Mỹ Thụ Loan, đám người Lưu Đại Xuân tận mắt nhìn thấy giám đốc Lôi mập mạp tự mình ra tiễn Diệp Vô Phong lên xe.
Lưu Đại Xuân xúc động vô cùng: Không ngờ Lâm Thư Âm lại gả vào một nhà giàu có đến thế! Nếu Diệp Vô Phong không phải công tử nhà giàu thì giám đốc Lôi của Mỹ Thụ Loan cần gì phải nể mặt cậu ta đến thế?
Cậu quý tử có thể khiến Lôi Minh miễn phí toàn bộ, sợ là ít nhất cũng phải là người của nhà Mộ Dung ở Hoa Hải nhỉ? Có lẽ gia thế cũng ngang ngửa gia tộc Mộ Dung.
“Lúc trước anh quen Lôi Minh à?” Lâm Thư Âm bước vào xe, thoải mái nằm lên ghế, đôi mắt xinh đẹp liếc liếc nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong khởi động ô tô: “Không quen.”
“Hở? Vậy sao ông ta lại xu nịnh anh thế?” Lâm Thư Âm nghĩ, trên người Diệp Vô Phong đúng là lắm chuyện là.
Diệp Vô Phong cười đáp: “Chồng em được người khác nịnh, với em mà nói là chuyện tốt mà.”
“Ừ hử?” Lâm Thư Âm thấy anh không chịu nói cũng không hỏi nữa, trực tiếp nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Nhưng mấy thương nghiệp hợp tác kia vẫn đang đối đầu với Hoa Cường, anh phải xử lý chuyện này đấy.”
“Tuân lệnh vợ yêu.” Diệp Vô Phong thản nhiên đáp.
Lúc xế chiều, lúc Lâm Thư Âm trở về phòng làm việc sau gặp một khách hàng thì chợt phát hiện vẻ mặt Bạch Nhạn Phi dường như không được tốt lắm: “Cậu sao vậy?”
Bạch Nhạn Phi hơi cử động, vất vả ngồi dậy khỏi bàn làm việc, lúc mở hai tay ra lại đột nhiên nhíu mày: “Sao tớ lại cảm giác mình không có sức thế này? Giống như… Giống như cơ thể bị người ta khoét rỗng ấy! Chẳng lẽ tớ bị bệnh?”
Võ công của Bạch Nhạn Phi tốt, sức khỏe tất nhiên cũng tốt, bình thường rất ít bị bệnh.
Lâm Thư Âm căng thẳng nhìn Bạch Nhạn Phi: “Sao vậy? Cậu vừa nói gì vậy? Cậu bệnh thật ư?”
Cô dùng tay sờ trán cô ấy: “Bạch Nhạn Phi, cậu nói đi, cậu không khỏe chỗ nào? Có phải do quá mệt không?”
“Tớ nghĩ là không, cả người chẳng có sức gì cả, tớ muốn ngủ.” Bạch Nhạn Phi miễn cưỡng lắc đầu: “Cậu đừng căng thẳng như vậy, chắc không sao đâu, cơ thể tớ vốn khỏe mạnh mà.”
Lâm Thư Âm cẩn thận quan sát sắc mặt của Bạch Nhạn Phi, lắc đầu nói: “Tình trạng của cậu có gì đó không ổn! Cụ thể thì tớ không nói được, nhưng cứ cảm thấy không ổn! Đi thôi, tụi mình đến phòng y tế của công ty kiểm tra xem.”
“Không cần đâu, tớ chỉ hơi mệt thôi, cơ thể tớ khỏe vậy mà, gió lạnh cũng chẳng hề gì, sao xảy ra chuyện được?” Tuy Bạch Nhạn Phi nói vậy nhưng đến liếc mắt cô ấy còn chẳng có sức.
Lâm Thư Âm và Bạch Nhạn Phi đều không nghĩ tới, Bạch Nhạn Phi đột nhiên uể oải như vậy, đương nhiên không đơn giản là bị bênh!
Vậy nên, Lâm Thư Âm mạnh dạn kéo Bạch Nhạn Phi đến phòng y tế của công ty Hoa Cường.
Thái độ của bác sĩ phòng y tế nghiêm túc trách nhiệm gấp trăm lần, kiểm tra một hồi, nói chỉ là do cơ thể Bạch Nhạn Phi không khỏe, kê thuốc bổ máu, dặn Bạch Nhạn Phi ăn nhiều hơn, bổ sung dinh dưỡng, không nên kén ăn các thứ.
Sau khi về, Bạch Nhạn Phi không cam lòng nói: “Tớ chưa từng kén ăn, tên bác sĩ đó chắc chắn là lang băm.”
Lâm Thư Âm đem thuốc theo, nhíu mày bảo: “Rồi rồi rồi, mặc kệ ổng có phải lang băm hay không, khám kỹ bệnh của cậu là tốt rồi. Mau uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi! Được rồi, tối nay cậu muốn ăn gì không? Cũng không thể để cậu xảy ra chuyện được.”
“Yên tâm đi, tớ sẽ không sao đâu. Cậu không cần quan tâm tớ, tớ nằm chút là được.” Bạch Nhạn Phi chắc chắn nói, nhưng bộ dáng của cô ấy lại có lòng mà không có sức, thật sự làm cho người ta đau lòng.
Nhưng nửa tiếng sau, khi Lâm Thư Âm tạm gác công việc lại đi kiểm tra cô ấy lần nữa thì phát hiện cô ấy đã hôn mê!
Lâm Thư Âm lo lắng gọi một hồi cô ấy mới tỉnh, phát hiện tinh thần cô ấy càng lúc càng uể oải.
Dù Lâm Thư Âm không có kinh nghiệm cũng nhìn ra được cơ thể Bạch Nhạn Phi rất có vấn đề!
Diệp Vô Phong vốn đang ở bên ngoài điều tra một công ty khác, nghe thấy Bạch Nhạn Phi xảy ra chuyện, lập tức vội vã chạy về: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thấy Bạch Nhạn Phi như đèn hết dầu, Diệp Vô Phong vô cùng lo lắng, đưa tay sờ thử trán cô ấy, xác định không nóng, nhưng vẻ mặt cô ấy tái nhợt, giống như không có chút sức lực nào vậy!
“Đưa đi bệnh viện! Mau đưa đi bệnh viện!” Diệp Vô Phong đau lòng không thôi, Bạch Nhạn Phi có tình với anh, dù anh không dám nhận cái tình đó, nhưng anh vẫn yêu thương Bạch Nhạn Phi như cũ!
Ngoài ra, như Bạch Nhạn Phi đã nói, cơ thể cô luôn rất tốt, đột nhiên bệnh thành thế này, quá kỳ lại.
Tình trạng này đưa đi bệnh viện cũng không biết phải vào khoa nào, cứ vào thẳng khoa cấp cứu.
Kết quả, sau khi kéo Bạch Nhạn Phi kiểm tra hết một lượt, cô ấy vẫn hôn mê như cũ, nửa đêm mới bắt đầu có kết quả kiểm tra, bên trên viết: Cơ thể Bạch Nhạn Phi không có bất cứ điểm khác thường nào!
Nhưng khoa cấp cứu vẫn truyền thuốc cho cô ấy như thường lệ, truyền một ít glucoze bổ sung dinh dưỡng, mong cô ấy sẽ khá hơn.
Thế nhưng Bạch Nhạn Phi lúc tỉnh lúc mê, làm cho Lâm Thư Âm, Diệp Vô Phong và đám Tiết Phi gấp đến độ hoang mang lo sợ.
“Đội trưởng Diệp, tôi cảm thấy cô chủ của bọn tôi giống như bị trúng tà.” Đột nhiên Tiết Phi dè dặt nói.
“Trúng tà?” Diệp Vô Phong cảm thấy hơi khó tin: “Tố chất của cơ thể cô ấy vốn tốt, sao trúng tà được? Mấy chuyện không có thật này anh đừng có nói bậy.”