Mục lục
Thần cấp ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Vô Phong đứng ở cửa phòng, mùi khai gay mũi của nước tiểu như thấm vào lục phủ ngũ tạng.

Mã Tú Anh vừa mớm thuốc cho mẹ vừa nhỏ giọng trò chuyện: “Mẹ, con về trễ, mẹ đói chưa? Con đi nấu cơm.”

Lồng ngực Bạch Tinh Đồng đau xót: “Ôi trời, nãy đi giữa đường quên mua cơm.”

Diệp Vô Phong nói: “Không sao, lát đến bệnh viện ăn thêm chút cũng được.”

“Đến bệnh viện?” Mã Tú Anh càng hoảng sợ: “Tinh Đồng, bọn dì không đi bệnh viện đâu!”

“Sao vậy ạ?” Bạch Tinh Đồng cảm thấy khó hiểu.

Diệp Vô Phong cười gượng: “Vì không có tiền đó, ngốc.”

Mã Tú Anh hơi ngượng ngùng: “Ừ, bọn dì không có tiền đi bệnh viện, Tinh Đồng à, cháu đừng để ý mấy chuyện này, các cháu về đi.”

Bạch Tinh Đồng tức giận nói: “Dì Mã, dì nói gì vậy! Nếu cháu đã gặp dì thì sao mặc kệ di được? Dì còn nhớ, lúc nhỏ, dì từng cõng cháu đến nhà trẻ không?”

“Ừ, đứa trẻ ngoan… Nhưng mà đến bệnh viện sẽ tốn không ít tiền, Tinh Đồng à, cháu đừng quan tâm, dì sẽ tự nghĩ cách kiếm tiền.” Tuy rằng Mã Tú Anh rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng bà ấy vẫn không muốn liên lụy người khác.

Diệp Vô Phong nói: “Dì Mã, dì yên tâm đi, cho dù nằm viện tốn bao nhiêu thì tôi cũng trả cho dì.”

“Vậy sao mà được! Thanh niên bọn cháu kiếm tiền cũng chẳng dễ gì, dì không thể liên lụy bọn cháu được. Tinh Đồng à, dì biết cháu là một đứa trẻ tốt, nhưng nhà nghèo như bọn dì là một cái động không đáy, nên là cháu đi mau đi! Cháu không đi dì sẽ giận đấy.” Mã Tú Anh đút thuốc xong, chuẩn bị đẩy đám người Bạch Tinh Đồng ra khỏi phòng.

Ò é ò é. Khi tiếng còi xe cứu thương vang lên, Bạch Tinh Đồng đã vội vã chạy ra đón.

Đột nhiên, Giản Phúc Linh hỏi Diệp Vô Phong một câu: “Được rồi, Diệp Vô Phong à, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền thế?”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng chắc cũng không ít.”

“Không biết?” Giản Phúc Linh không có được đáp án mình muốn thì nhìn anh đầy nghi ngờ: “Khoảng hơn vài ba trăm triệu? Hay là khoảng mấy tỷ?”

Diệp Vô Phong thản nhiên đáp: “Cô đoán nhiều hơn đi.”

“Vài ba chục tỷ? Không giống nha! Người như anh sao có khối tài sản vài ba chục tỷ được.” Giản Phúc Linh không cách nào thuyết phục bản thân tin được.

“Ha ha, vậy người có hơn vài ba chục tỷ là người thế nào? Nhìn mặt tôi không giống à?” Diệp Vô Phong nở nụ cười.

“Trời ạ! Sao lại có xe cấp cứu?” Mã Tú Anh gấp đến muốn khóc, thật ra bà ấy đang sợ phải dùng tiền.

Diệp Vô Phong nói: “Dì Mã, từ giờ trở đi, dì chỉ cần chuyên tâm chữa bệnh cho mẹ già, chuyện tiền bạc cứ để tôi lo.”

“Sao có thể không biết ngại chứ? Dì dùng tiền của mấy đứa mà…” Mã Tú Anh không ngừng lặp đi lặp lại những lời này, nhưng dưới sức ép của Bạch Tinh Đồng, giúp nhân viên y tế làm kiểm tra đơn giản cho mẹ mình, sau đó đặt mẹ lên cán xe cứu thương.

Lần thứ hai ngồi trong chiếc xe hàng hiệu của Bạch Tinh Đồng, Mã Tú Anh cứ cảm giác mình đang mơ: “Tinh Đồng, chữa bệnh cho mẹ dì chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, bọn cháu thật sự không nên xen nào.”

Vừa vào bệnh viện thành phố, Diệp Vô Phong đã trực tiếp quẹt thẻ hết sáu mươi triệu, hai người Bạch Tinh Đồng thì vội trước vội sau, còn mua vài món ăn cho mẹ của Mã Tú Anh, bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng mới vào bệnh viện.

Hơn thế nữa, phòng họ vào còn là phòng bệnh cao cấp, loại một người một phòng.

Mã Tú Anh khóc không ngừng, lẩm bẩm trong miệng nói: “Bồ Tát sống, dì gặp được Bồ Tát sống rồi…”

Bạch Tinh Đồng cầm một xấp tiền đến: “Dì Mã, dì cầm số tiền này đi, ăn mặc đi ở thường ngày đều phải dùng tiền, đừng để bà ăn uống kém quá, dì cũng nên ăn ngon hơn chút mới có sức chăm sóc bà chứ.”

Má Tú Anh thở vài hơi, lập tức quỳ xuống trước mặt Bạch Tinh Đồng: “Tinh Đồng, ơn này của cháu, dì biết làm sao để báo đáp đây!”

Bạch Tinh Đồng vội vàng ôm bà lên, đặt bà ngồi xuống: “Dì Mã, dì tuyệt đối đừng nói vậy! Cháu giúp dì là việc nên làm, còn nữa, bạn cháu thật sự có rất nhiều tiền, dì xài kiểu gì cũng không sao hết.”

Nước mắt Mã Tú Anh không ngừng rơi xuống, trong tay nắm cọc tiền, cơ bản là không phản ứng kịp.

Tiền! Rất nhiều người sẽ xem thường bảo, tiền không phải vạn năng, nhưng hiện tại, đối với Mã Tú Anh, tiền là vạn năng!

Giản Phúc Linh vẫn còn chìm sâu trong cơn sốc! Diệp Vô Phong nhìn rất bình thương, nhưng lại có thể tùy tiện cho Mã Tú Anh sáu mươi triệu! Số tiền đó cũng không phải nhỏ! Lúc đó cô ấy thật sự đã vô cùng sốc!

Mình ở Phụng Thiên tìm lâu như vậy, không phải vì muốn tìm một anh chồng vàng ư! Nhưng cứ thế bị Bạch Tinh Đồng câu mất rồi à? Khiêm tốn như vậy? Trẻ tuổi như vậy? Có vẻ như còn rất giỏi đánh nhau? Trời ạ, đúng là hết sức hoàn hảo!

Nhìn lại tên Dương Tiêu Đông mình vướng phải, dù xét về phẩm giá, hình dáng hay tiền tài cũng không bằng Diệp Vô Phong được! Tim Giản Phúc Linh chưa xót đau khổ lắm, ai hiểu được đây?

Ngồi trong chiếc xe có rèm che, ánh mắt của Giản Phúc Linh thi thoảng lại liếc về phía Diệp Vô Phong, tuy rằng trong lòng cô hiện tại rất phức tạp, thậm chí còn hơi ghen tỵ, nhưng cô cũng hiểu rõ, thân mình tàn tạ cả rồi, Diệp Vô Phong đàn ông như vậy, chắc chắn sẽ thấy chướng mắt cô ấy! Nếu cứ không biết liêm sỉ dính lên người người ta thì cũng chỉ tự chuốc lấy nhục!

Vẫn nên chúc phúc cho chị em tốt Bạch Tinh Đồng của mình thì hơn, sau này ngoan ngoãn hơn, tìm một người đàn ông tử tế gả cho rồi.

Chỗ La Tiểu Hoa biểu diễn là sân khấu Nhị Nhân Chuyển lớn, vô cùng dễ tìm, nhưng hôm nay nhóm người Diệp Vô Phong đến quá muộn, lúc họ đến thì đã tan cả rồi.

Nhìn đồng hồ mới biết giờ đã hơn một giờ tối!

Tiễn Giản Phúc Linh đi xong, Bạch Tinh Đồng bắt đầu chớp chớp mắt: “Gió đi đâu đây?” Thật ra ý cô là đi tìm một khách sạn nào đó ngủ lại.

Diệp Vô Phong nói: “Tìm không được La Tiểu Hoa thì tìm Quách Đại Chủy cũng được.”

“Được rồi, vậy để tôi đi hỏi thử.” Bạch Tinh Đồng nhanh chóng hồi phục tinh thần, vì còn có Diệp Vô Phong đi cạnh cô nữa mà.

Tuy là giờ này đã trễ, nhưng nhờ có kinh nghiệm phong phú của cảnh sát, muốn hỏi thăm nơi ở của Quách Đại Chủy cũng khá dễ dàng.

Sau khi về, cô ta tiếp tục lái xe: “Đi thôi! Vậy mà Quách Đại Chủy lại ở vùng ngoại thành, coi bộ ông ta không định mua nhà trong thành phố.”

“Ừ, cũng trễ lắm rồi, chạy chậm một chút, không gấp.” Diệp Vô Phong nhỏ giọng dặn dò.

“Ừ” Trong lòng Bạch Tinh Đồng vui như nở hoa: Anh ấy đang quan tâm mình à?

Hai người tìm theo biển số nhà, cuối cùng cũng tìm được nhà số 236, Diệp Vô Phong đi lên gõ cửa.

Tiếng cộc cộc vang lên làm cho hàng xóm xung quanh tỉnh giấc, cả chó cũng sủa không ngừng.

Thế nhưng, Quách Đại Chủy lại chẳng có động tĩnh gì, bên trong nhà cũng chẳng có dấu hiệu sáng đèn.

Diệp Vô Phong nhỏ giọng nói: “Cô chờ bên ngoài, tôi vào xem thử.”

Anh lấy đà rồi nhảy phắt lên đầu tường, nhẹ nhàng đáp xuống khu vườn bên trong.

Một lúc sau, anh lại leo ra, thở dài: “Quách Đại Chủy vậy mà vẫn chưa về nhà?”

Bạch Tinh Đồng nói: “Có cần gọi điện thoại cho ông ta không?”

Diệp Vô Phong lập tức móc ra một tấm danh thiếp: “Gọi.”

Bạch Tinh Đồng vui vô cùng, lập tức gọi đến số điện thoại ghi trên danh thiếp của Quách Đại Chủy: “Alo? Dạ, có phải anh Quách, Quách Đại Chủy không ạ? Hôm nay em gọi anh là có một công việc hạng nhất muốn mời anh! Chuyện là vậy, cháu trai của ông tổng giám đốc bọn em sắp được trăm ngày tuổi, đúng vậy, nên muốn mời anh đến diễn! Anh đang ở đâu ạ? Em đến nói chuyện trực tiếp với anh được không?”

Quách Đại Chủy nói: “Tôi đang không ở nhà! Mấy người đang ở đâu? Tôi đến tìm các người.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK