Trong giây lát không ai có thể tới gần Diệp Vô Phong.
Và Diệp Vô Phong vânc lạnh lùng nhìn đám người đang tiến lên, anh đang chờ, chờ những người ở Liêu Đông cho anh một lời giải thích.
Bùm!!
Vừa lúc đó, âm thanh “Xì xì xì” truyền tới, sau lưng đám thanh niên này chính là quân đội đang ném hơi cay, việc này khiến cả đám tan rã như ong mất tổ.
Bọn côn đồ bỏ chạy ra bên ngoài, nhưng chính quyền Liêu Đông đã đặt vòng vây xung quanh, bọn chúng không có cách nào chạy thoát.
Diệp Vô Phong chỉ thờ ơ đứng nhìn, càng ngày càng có ít kẻ muốn chiến đấu, đám lưu manh bên ngoài nhìn thấy bộ đội vũ trang thì quay đầu chạy trốn.
Cuối cùng cũng chỉ còn bảy tám kẻ tay cầm vũ khí như cũ, nhưng vũ khí của bọn họ với Diệp Vô Phong mà nói như là đồ chơi trẻ con.
Chúng thậm chí không thể chạm vào tay áo của Diệp Vô Phong.
Chứ đừng nói có thể đánh trúng Diệp Vô Phong.
Bọn côn đồ trợn trừng mắt, không còn dũng khí ra tay.
Trên mặt đất có bốn mươi đồng bọn của bọn chúng, hơn nữa những người đó chẳng rõ đang hôn mê, bị choáng váng hay đã chết rồi.
Bộ đội vũ trang rất nhanh tiếp cận bọn chúng, họng súng nhắm thẳng vào đầu cả đám.
“Bỏ vũ khí xuống, hai tay ôm đầu ngồi xổm dưới đất, lập tức đầu hàng, nếu không bắn không thương tiếc!” Một sĩ quan hét lên/
Bọn côn đồ nhìn nhau rồi ném vũ khí xuống đất, bọn họ biết dù tiếp tục ra tay cũng chỉ có một kết quả, đó là bị Diệp Vô Phong hạ gục.
Bọn chúng căn bản không muốn làm điều gì đó vô nghĩa.
Diệp Vô Phong nhìn đám côn đồ bị bắt, liền gõ cửa xe yêu cầu tài xế mở cửa.
Lâm Thư Âm trừ trên xe nhào vào ngực anh, cả người run Raymond: “Em còn nghĩ mình sẽ không bao giờ được gặp lại anh.”
Diệp Vô Phong ôm Lâm Thư Âm: “Vợ đừng nói lung tung, anh đương nhiên sẽ không để em có chuyện.”
Lâm Thư Âm gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em muốn về, em không muốn ở chỗ này nữa.”
Diệp Vô Phong cảm nhận được Lâm Thư Âm sợ hãi, đau lòng ôm lấy Lâm Thư Âm: “Được rồi, anh về cùng em.”
Anh để người đưa Hàn Kỳ tới bệnh viện cấp cứu, rồi mới ôm Lâm Thư Âm quay lại xe chống đạn.
Đưa Lâm Thư Âm về nhà và ở với cô tới tận ngày hôm sau, Diệp Vô Phong mới đi tới bệnh viện, lúc này là rạng sáng. Dương Chấn Hoa mang theo Trương Long, Trương hổ đứng ở phòng cấp cứu của bệnh viện.
Bọn họ vô cùng sốt ruột.
Bọn họ không thể đoán ra người nào dám ra tay với Lâm Thư Âm như thê, dù sao hiện tại tình hình ở Liêu Đông đã ổn định, giết Lâm Thư Âm cũng không ngăn được chuyện công ty Hoa Cường cắm rễ tại đây.
Thế nhưng loại chuyện này lại có ý nghĩa bất đồng, điều này nói rõ tại Liêu Đông vẫn có người không phục, nếu như Diệp Vô Phong thực sự muốn điều tra chuyện này tới tận cùng, thì Liêu Đông thực sự sẽ bị tráo bài hoàn toàn.
công ty Hoa Cường gia nhập, chỉ để hạ bệ dòng họ Âu Dương, cũng không có chỗ bất lợi với các thế lực khác tại Liêu Đông, thậm chí còn có điểm tốt…
Bọn họ có thể chen chân vào những ngành bị Âu Dương Lôi lũng đoạn.
Nhưng Diệp Vô Phong muốn cải tổ Liêu Đông về sự cố này, thì đó là sự tổn thất với rất nhiều người.
Cho nên Dương Chấn Hoa không có ý định để chuyện này kết thúc dễ dàng như thế.
Ông tự mình thẩm vấn đám lưu minh đã bị bắt cũng chính vì cho Diệp Vô Phong một câu trả lời.
Tuy ông là trợ lý của công ty Hoa Cường, cũng là người thân cận với Diệp Vô Phong, nhưng dù sao Liêu Đông cũng là địa bàn của ông, hiện tại Âu Dương Lôi cũng rớt đài, dựa theo đạo lý thì ông cũng có thể xưng lão đại tại Liêu Đông.
Thế nhưng ngay cả tin tức ông cũng không nhận được, có người ra tay với Lâm Thư Âm mà ông vẫn mơ mơ màng màng không biết gì, thì đó là lão đại cái quỷ gì.
Nói ra còn sợ người khác cười vào mặt cho.
Cho nên ông quyết định muốn điều tra chuyện này rõ ràng và đưa ra lời giải thích cho Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong đến bệnh viện, vừa rẽ vào hành lang, Dương Chấn Hoa cũng bước nhanh tới, cúi đầu áy náy: “Ngài Diệp…”
“Không cần nói linh tinh, tôi chỉ muốn nghe kết quả, ai là người khởi xướng cuộc chiến này và ai là kẻ đứng sau, tôi hy vọng anh sẽ cho tôi một kết quả điều tra rõ ràng.” Diệp Vô Phong lạnh nhạt nhìn Dương Chấn Hoa.
Dương Chấn Hoa gật đầu: “Tôi đã biết, cho tôi ba ngày, điều tra không ra tôi sẽ xách đầu tới gặp ngài!”
Trương Long Trương Hổ cảm thấy lời này của Dương Chấn Hoa thực sự quá độc á, thế nhưng bọn họ cũng biết giờ phút này nếu không thể hiện sự quyết tâm của mình, thì ai mà biết được Diệp Vô Phong có đi dọn sạch Liêu Đông hay không.
Đúng lúc này, bác sĩ từ bên trong đi ra, mặt mày mệt mỏi, gật đầu với Dương Chấn Hoa: “Bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng cánh tay trái tổn thương rất nghiêm trọng, có lẽ sau này sẽ không dùng cánh tay như bình thường được nữa.”
Diệp Vô Phong hờ hững nhìn đối phương, trong khi Dương Chấn Hoa biến sắc: “Bác sĩ, không có cách nào giúp bệnh nhân hồi phục được sao?”
Bác sĩ lắc đầu: “Tôi thực sự xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức.”
“Bác sĩ, ông có thể nghĩ cách được không, dù tốn bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẵn sàng trả!” Dương Chấn Hoa kéo tay bác sĩ lại, nhưng bác sĩ chỉ thở dài: "Không còn cách nào, tay của anh ấy bị thương rất nặng, nhất là tay trái đã bị trúng đạn, xương cốt bị đánh nát, nếu như không phải đưa tới bệnh viện kịp thời, tay của anh ấy sẽ bị phế bỏ."
Bác sĩ đều đã nói được mức này, Dương Chấn Hoa biết nói nhiều cũng không có cách nào, chỉ có thể để bác sĩ rời đi.
Ông hổ thẹn nhìn Diệp Vô Phong, Diệp Vô Phong xua tay: "Ông đi làm chuyện của mình đi, ở đây có tôi rồi."
Dương Chấn Hoa giờ mới rời đi.
Bởi vì một câu của Diệp Vô Phong, Dương Chấn Hoa dùng toàn lực đào sâu Liêu Đông tận ba tấc.
Hàn Kỳ được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng anh vẫn trong tình trạng hôn mê không tỉnh, Lâm Thư Âm cũng đã tới bệnh viện.
Diệp Vô Phong nhìn Trương Long Trương Hổ đứng cách đó không xa, đây là người Dương Chấn phái tới bảo vệ Lâm Thư Âm, chỉ vì sợ chuyện lần trước sẽ xảy ra.
Nếu có thêm lần nữa, ông ta chết không nhắm mắt.
"Hàn Kỳ sao rồi?" Lâm Thư Âm lo lắng hỏi.
"Cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm, không còn vấn đề gì, nhưng tay trái cậu ấy sẽ không sử dụng bình thường được." Diệp Vô Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh rất cảm kích Hàn Kỳ, nếu lúc ấy Hàn Kỳ không đứng ra chặn đòn tấn công của bọn côn đồ, thì dù có xe chống đạn, cũng không thể an toàn tuyệt đối, những người kia hoàn toàn có thể đốt xe.
Đến lúc đó, Lâm Thư Âm ở bên trong cũng chỉ chờ chết
"Sau này Hàn Kỳ sẽ là phó tổng giám đốc công ty Hoa Cường tại chi nhánh Liêu Đông, đội trưởng bảo an để người khác làm đi." Lâm Thư Âm rất nhanh quyết định công việc tương lai của Hàn Kỳ.
Có thể nói Lâm Thư Âm đã quyết định sống cuộc sống thoải mái, phó tổng giám đốc chi nhánh Liêu Đông công ty Hoa Cường là một chức vụ nhàn nhã nhưng tiền lương và phúc lợi đều rất cao.