“Giết người!”
“Bối rối cái gì, còn không mau lui xuống!” Giọng nói này vang len xung quanh Tiềm Long Quan.
Ở bên ngoài Tiềm Long Quan, mặc dù các du khách đang đứng xếp hàng chờ dâng hương nhưng ai cũng mang theo lều trại cùng ô che mưa, dựng ở bãi đất trống bên ngoài Tiềm Long Quan.
“Đây không phải thầy Hồi Vân Tử sao?”
“Đúng vậy, thầy Hồi Vân Tử là đại đệ tử của thầy Tiềm Uyên Tử, phụ trách bảo vệ Tiềm Long Càn, tất cả những người đến quấy rối đều do thầy Hồi Vân Tử trừng trị!”
“Tôi đã tận mắt thấy thầy Hồi Vân Tử dùng một kiếm chém chết một tên lưu manh!”
“Đúng vậy, lần đó tôi cũng kẻ đây, thầy Hồi Vân Tử chỉ cần dùng một kiếm đã bổ nát được đầu của tên thủ lĩnh côn đồ đến gây chuyện!”
Các du khách xì xào bàn tán, bốn người Diệp Vô Phong vừa đi đến cửa Tiềm Long Quan đương nhiên là nghe thấy rõ ràng.
Thế nhưng mà lại có một số ít lời nghị luận đột nhiên xuất hiện.
“Các người có biết chuyện thầy Hồi Vân Tử mua nhà ở trong nội thành không?”
“Nghe nói vợ con của thầy Hồi Vân Tử đang ở trong căn nhà đó, nghe nói căn nhà đó bảy triệu đó!”
“Tuy nhiên, con dâu của thầy Hồi Vân Tử, tên là Thủy Linh, là một người đẹp chuẩn phương Nam.”
“Hừ, các người chỉ biết cái gì, thầy Hồi Vân Tử không chỉ nuôi...”
“Đạo sĩ thì không thể kết hôn sao?”
“Hình như các người theo chậm thờ đại à? Bây giờ làm gì có đạo sĩ nào không kết hôn? Về nhà cởi áo đạo sĩ ra, xem mình là người của thời đại nào!”
“Cháu của tôi vừa mới tốt nghiệp đại học và đã báo danh làm đạo sĩ, kết quả là người ta không nhận! Nói là phải có bằng tiến sĩ mới nhận.”
“Cái gì? Muốn làm đạo sĩ mà cũng cần trình độ tiến sĩ?”
“Đây chính là quy định gần nhất của thầy Hồi Vân Tử, không phải trình độ tiến sĩ thì không nhận làm đồ đệ.”
“Vãi! Mau nhìn xem, thầy Hồi Vân Tử tới tồi!”
“Vút!” Hồi Vân Tử mặc áo vào đạo sĩ nhanh chóng xuất hiện, ông ta xoay người nhảy lên, thắt lưng bay bồng bềnh trong không trung, nhảy lên trên một con sư tử đá ở cổng Tiềm Long Quan.
Ông ta phất cây phất trần, khẽ quát bốn người Diệp Vô Phong: “Nghiệt súc, còn không mau quỳ xuống!”
“Khốn nạn!” Tiêu Ngưu Nhi hét lên một tiếng, siết chặt tay muốn xông lên, ngặt nỗi con sư tử đá kia cao tận hai mét, bởi bản lãnh của Tiêu Ngưu Nhi thì thật sự không thể leo lên được, cũng không thể nhẹ nhàng bay lên như Hồi Vân Tử được.
Bởi vậy, Tiêu Ngưu Nhi chỉ có thể đứng ở bên dưới chân con sư tử đá, dậm chân trừng mắt chửi rủa.
“Vút vút…” Hồi Vân Tử phấy cây phất trần, nhìn từ trên cao nhìn xuống, trông giống như một vị thần tiên: “Nghiệt súc, dám vô lễ với tao, mày chê mày sống đủ rồi sao!”
“Vút!” Hồi Vân Tử phất tay phải lên, có bốn tia sáng vàng bắn ra!
“Thần phù đoạt mệnh! Tiếp chiêu!” Đánh trước hô sau, cái này thực sự đã phá hủy quy tắc của giang hồ, nhưng phong thái uyển chuyển của Hồi Vân Tử đã che đi chiêu thức đen tối của ông ta.
Bóng dáng của Hồi Vân Tử bay lên, đột nhiên rút trường kiếm ở phía sau lưng ra bổ về phía Diệp Vô Phong!
Thanh kiếm sáng lên, mặc dù thanh kiếm chưa đến gần nhưng Diệp Vô Phong đã cảm nhận được vô số sát khí, rõ ràng thanh kiếm này đã từng giết không ít vong hồn! Thế mà tên này lại giết người như ngóe?
“Lùi về phía sau!” Diệp Vô Phong hét lên một tiếng, anh đã từng luyện qua những công phu quan trọng của Long Môn, tất nhiên là anh biêt sự lợi hại của thần phù đoạt mệnh.
Loại thần phù đoạt mệnh này, khi mới bắt đầu vẽ thì ngưng kết công lực của người vẽ bùa, sau đó thông qua việc bổ sung sức mạnh của người khác, khiến cho công lực của thần phù đoạt mệnh trở nên vô cùng mạnh mẽ, cái danh xưng đoạt mệnh này, ra tay một cái, chắc chắn là sẽ chết!
“Vút!” Diệp Vô Phong vừa hét vừa bấm ngón tay, bốn đạo chân khí vô hình bắn ra từ đầu ngón tay, bay đến ngăn cản bốn đạo thần phù đoạt mệnh kia.
“Bụp bụp bụp bụp” Bốn đạo chân khí và bốn đạo tần phù đoạt mệnh gặp nhau, phát ra âm thanh vô cùng chói tai, thần phù đoạt mệnh đánh về phí Diệp Vô Phong bị anh mạnh mẽ cản lại, cuối cùng rơi trên mặt đất.
Mà thần phù đoạt mệnh bay về phía ba người Tiêu Sắc thì bị chân khí của Diệp Vô Phong đáng trật hướng một chút, tuy rằng bị ảnh hưởng dừng trên không trung một lúc, nhưng vẫn bay về phía ba người bọn họ!
“Mau tránh đi’” Diệp Vô Phong chỉ kịp nhắc nhở một tiếng.
Trong lúc khẩn cấp, Tiêu Sắc móc ra một con dao găm, đón nhận đạo thần phù đoạt mệnh kia!
Sau khi dao găm với thần phù đoạt mệnh va chạm với nhau, Tiêu Sắc bị đánh lùi lại năm bước, nhưng Tiêu Sắc nhanh chóng đứng vững lại, trong lòng cảm thấy hoảng sợ một trận.
Tiêu Ngưu Nhi cũng nhìn thấy thần phù đoạt mệnh đang sắp tới gần, cậu ta nghiêng người né tránh nhưng không tránh thoát nổi, cuối cùng đành liều mạng đấm một phát về phía thần phù đoạt mệnh kia!
Đồng thời, bởi vì cậu ta ở khá gần Tiết Phi, một đám còn lại của cậu ta đánh về phía thần phù đoạt mệnh đang đánh úp về phía Tiết Phi.
“Phụt!” Tiêu Ngưu Nhi đánh trúng thần phù đoạt mệnh đang đánh úp về phía mình, thần phù kia bao lấy tay phải của quấn chặt lấy tay phải của Tiêu Ngưu, khiến Tiêu Ngưu Nhi lập tức tục lùi lại phía sau!
Một tay khác của Tiêu Ngưu Nhi cũng đánh về phía thần phù đang đánh úp Tiết Phi, khiến nó bị đình trệ lại lần nữa.
“Á!” Tiết Phi có công lực yếu nhất, tuy rằng anh ta cũng vung nắm đấm đánh về phía thần phù, nhưng mà thần phù kia lại giống như là một vật sống, vừa mới chạm vào nắm đấm của anh ta đã quay người đánh về phía ngực của anh ta!”
“Hả.” Tiết Phi phản ứng rất nhanh, cả người lăn một vòng, đùi phải cảm thấy tê rần!
“Ối!” Bóng dáng Tiết Phi đình trệ lại, Tiêu Ngưu Nhi vội vàng đi tới đỡ anh ta: “Anh thế nào rồi?”
“Tôi…” Tiết Phi muốn nói cái gì đó nhưng anh ta vừa nâng mí mắt lên đã lập tức hôn mê.
“Bụp bụp.” Lúc này Diệp Vô Phong đã đấu với Hồi Vân Tử mấy chiêu, kỹ năng dùng kiếm của Hồi Vân Tử rất tốt, có thể ép Diệp Vô Phong lùi về phía sau hai bước.
Diệp Vô Phong nói: “Đỡ lấy Tiết Phi! Còn có thể cứu!”
Kiếm của Hồi Vân Tử lóe lên những tia sáng tối: “Sắp chết tới nơi rồi còn cứu cái gì? Ngược lại là thằng nhóc mày, thế mà lại học lén phù thuật của phái Long Môn chúng tao, mày muốn chết sao?”
Lúc này Diệp Vô Phong đã tức giận ngập trời, lúc này anh đột nhiên lắc mình vào đám người đang xem chiến ở xung quanh, cướp lấy một thanh đao dài hơn bốn mươi centimet, sau đó lại lao về phía Hồi Vân Tử lần nữa.
Hồi Vân Tử cười một tiếng: “Chết đi!”
Diệp Vô Phong sử dụng thanh đao như một ngọn giáo, dùng tư thế liều lĩnh đâm về phía Hồi Vân Tử.
“Hả? Tên này không muốn sống nữa sao?” Hồi Vân Tử cảm thấy chiêu thức của Diệp Vô Phong vô cùng kỳ quái, không khỏi giơ cao kiếm lên, lùi về phía sau hai bước.
“Hồi Vân Tử, xem tao bổ chết mày như thế nào!”
Bởi vì tốc độ quá nhanh, cả người Diệp Vô Phong như biến thành một cây giáo, mũi giáo chính là thanh đao ngắn kia.
Hồi Vân Tử giơ kiếm ngay trước ngực, khinh thường nói: “Sắp chết tới nơi rồi!”
Một âm thanh lớn vang lên, cả người Hồi Vân Tử ngây ra: “Điều này… Làm sao có thể?”
Trường kiếm trong tay ông ta bị thanh đao ngắn của Diệp Vô Phong đâm gãy!
Không những thế, thanh đao ngân của Diệp Vô Phong còn phá kiếm công vào, trực tiếp đâm vào trong lồng ngực của Hồi Vân Tử!
“Mình thật sự sắp chết sao?” Cảm giác được sinh mạng đang nhanh chóng trôi đi, trước mắt Hồi Vân Tử lập tức trở nên tối tăm, “bụp” một tiếng, ông ta ngã trên mặt đất.