Không gian của Phỉ Thúy Tinh Quang khá lớn, mười mấy người thì càng trống hơn, ngay lúc mọi người ăn uống được hơn nửa tiếng, đột nhiên, Quách Chấn Vũ đi ra từ trong thang máy, còn là bị người ở trong thang máy đẩy ra, lúc cửa thang máy đóng lại, Bạch Xuân Yến liếc mắt: “Úi chà! Quách Chấn Vũ bị bảo vệ đưa lên đây à?”
Thật ra đám người Tần Vũ nhìn cũng thấy được, hai bảo vệ không hề khách khí với Quách Chấn Vũ, anh ta không phải bị ‘đưa’ lên, mà là bị ‘áp giải’ lên.
Đây cũng là lần đầu Quách Chấn Vũ vào phòng Phỉ Thúy Tinh Quang, nhất thời ngơ ngẩn: “Ơ? Nơi này là Phỉ Thúy Tinh Quang trong truyền thuyết ư?”
Lưu Đại Xuân nhíu mày nói: “Quách Chấn Vũ, mấy người bọn tôi đang chờ cậu đến để tính sổ này, sao điện thoại cậu không gọi được? Không phải vì muốn trốn nên đổi số đấy chứ?”
Các học sinh đồng loạt chỉ trích, đầu Quách Chấn Vũ nhất thời đổ đầy mồ hôi: “Kìa, tôi không có ý đó, điện thoại tôi hết pin mà.”
Tần Vũ cười nói: “Quách Chấn Vũ, điện thoại di động của cậu đúng là kỳ diệu quá ha! Đúng dịp hẹn này lại hết pin. Chẳng lẽ điện thoại của cậu nghe hiểu tiếng lòng cậu à?”
Lúc Quách Chấn Vũ nhìn thấy hai người Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm, gương mặt tức khắc trở nên xám xịt, đến cả sức để nói chuyện cũng không có.
Lục Phi Phi lập tức đi về phía Quách Chấn Vũ, nhìn Diệp Vô Phong hỏi: “Vị khách mới đến này có cần chỗ để ngồi không ạ?”
Lâm Thư Âm nói: “Sau hôm chúng ta tụ họp, anh ta có liên hệ với tên lưu manh địa phương tên Tiểu Tam Tử đuổi giết tôi và Vô Phong! May mà có Vô Phong che chở, nếu không hôm nay tôi đã không thể gặp được mọi người.”
Lưu Đại Xuân đột nhiên đứng dậy: “Quách Chấn Vũ, không ngờ cậu là loại người rác rưởi đến vậy! Sau này đừng mở miệng nói cậu là bạn học của bọn tôi nữa!”
Những bạn học nam khác cũng lập tức thể hiện muốn phân rõ giới hạn với Quách Chấn Vũ, không muốn dính dáng đến anh ta nữa.
Quách Chấn Vũ xấu hổ vô cùng, trừng mắt giải thích: “Lâm Thư Âm, con mắt nào của cô thấy tôi muốn đuổi giết cô?”
Lục Phi Phi trợn tròn mắt: “Anh là Quách Chấn Vũ à! Anh hãy thành thật thú nhận đi!”
Cô ấy được Lôi Minh dặn là không cần khách sáo với Quách Chấn Vũ.
Diệp Vô Phong lạnh lùng cười: “Quách Chấn Vũ, anh còn nhớ mình đã hứa gì không?”
Lúc anh nói ra câu này, mười mấy bạn học lập tức đồng loạt nhớ lại, lúc đầu Quách Chấn Vũ có nói là, nếu Diệp Vô Phong thật sự có thể mua được công ty Hoa Cường, anh ta sẽ quỳ xuống gọi Diệp Vô Phong là bố!
Nhưng tất cả đều là người trưởng thành, trong tình huống này cũng không ai muốn châm dầu vào lửa chỉ đồng loạt im lặng, không gian bên trong Phỉ Thúy Tinh Quang lúc này vô cùng kỳ dị, cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Đương nhiên Lục Phi Phi sẽ chẳng quan tâm sắc mặt Quách Chấn Vũ thế nào, cười nói với Diệp Vô Phong: “Anh Diệp, em rất muốn biết, hai người đã hứa với nhau điều gì?”
Diệp Vô Phong híp mặt lại, giống hệt một con thú hoang nhìn thẳng vào Quách Chấn Vũ: “Tên họ Quách kia, anh làm gì chính anh hiểu rõ. Lời hứa của chúng ta, bây giờ anh hãy thực hiện đi chứ! Ngay lập tức.”
“Hả?” Quách Chấn Vũ đơ tại chỗ, tại phòng Phỉ Thúy Tinh Quang quỳ xuống gọi Diệp Vô Phong là bố thì mặt mũi anh ta vứt vào đâu nữa?
Tần Vũ vốn còn định hòa hoãn mọi chuyện, nhưng khi nghe nói Quách Chấn Vũ sai người đuổi giết Lâm Thư Âm, cô ấy lập tức im miệng.
Cho dù là cô cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho một tên rác rưởi như vậy.
Lục Phi Phi nói: “Nói đã hứa thì đương nhiên phải làm. Anh Diệp, chắc anh đã thắng rồi nhỉ?” Thấy Diệp Vô Phong gật đầu, Lục Phi Phi xoay người nhìn Quách Chấn Vũ: “Tên Quách kia, mời anh lập tức thực hiện lời hứa.”
Tuy Quách Chấn Vũ không dám nói mấy lời khó nghe với những người ở đây, nhưng thấy Lục Phi Phi mặc đồng phục nhân viên ở đây, anh ta bỗng cười gằn một tiếng, đẩy Lục Phi Phi: “Đây không phải chuyện của cô!”
Đột nhiên, mọi người không hề ngờ được Lục Phi Phi lại có thể lưu loát bắt được cổ tay phải của Quách Chấn Vũ, sau đó tung một đòn chặt vào cổ anh ta, đồng thời dẫm chân lên, là chiêu cắp cổ quật ngã!
Một tiếng bịch vang lên, Quách Chấn Vũ té ngã trên đất, nằm ngửa mặt lên trời, vô cùng chật vật.
Lục Phi Phi bực bội nói: “Dám tấn công tôi, mắt anh mù rồi.”
Quách Chấn Vũ bò dậy xong cũng không dám lại gần Lục Phi Phi nữa, chỉ cô ta nói: “Cô… Cô là nhân viên phục vụ mà dám đánh khách? Tôi sẽ đi khiếu nại cô! Khiếu nại với ông chủ cô!”
Lục Phi Phi cười đùa: “Cứ tự nhiên, cần tôi nói cách liên lạc với giám đốc Lôi cho anh luôn không?”
Quách Chấn Vũ lập tức im miệng, vì anh ta bị giám đốc Lôi ở đây phái người lôi đến đây!
Lục Phi Phi cười nói: “Dù anh và anh Diệp đã cá cược thứ gì thì mời anh lập tức thực hiện đi.”
“Tôi…” Quách Chấn Vũ vẫn do dự.
Diệp Vô Phong đứng dậy một cách chậm rãi, bước đến gần Quách Chấn Vũ: “Đừng nhiều lời nữa, quỳ xuống, gọi bố.”
“Hì hì!” Lục Phi Phi vừa nghe được cược cái này thì cười tươi như hoa, đong đưa: “Quỳ đi chứ! Quách Chấn Vũ, không lẽ muốn tôi giúp anh à?”
Phỉ Thúy Tinh Quang chỉ có một cửa ra là thang máy. Mà bên phía thang máy lại có hai bảo vệ to cao đang canh gác.
Quách Chấn Vũ không có cách nào có thể chạy được, nhìn Lục Phi Phi đến gần mình, tròng mắt anh ta đảo một vòng, hít mấy hơi rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Vô Phong, thấp giọng gọi: “Bố.”
Lục Phi Phi vô cùng không phối hợp nói: “Quách Chấn Vũ, giọng anh hình như hơi nhỏ đấy nhỉ? Nói lớn lên! Bọn tôi không nghe rõ!”
Quách Chấn Vũ không còn cách nào khác phải lớn giọng gọi: “Bố!” Sau đó vùi đầu lên đất, bày ra tư thế quỳ rạp xuống đất.
Thật ra anh ta làm vậy là vì muốn dùng hai tay che gương mặt đang đỏ bừng của mình.
Diệp Vô Phong nhàn nhạt nói: “Tôi chẳng lạ gì loại con như anh, cút đi!”
Quách Chấn Vũ cúi đầu, nhanh chóng xoay người chạy về hướng thang máy.
Lục Phi Phi nhỏ giọng nói: “Anh Diệp, loại cỏn con này dám giơ nanh múa vuốt với anh ư? Sao anh còn tha cho gã?”
Diệp Vô Phong nói: “Anh ta là bạn học của Thư Âm.”
Lưu Đại Xuân, Lâm Thư Âm và đám người Tần Vũ giờ mới hiểu, Diệp Vô Phong không giết Quách Chấn Vũ mà chỉ hạ nhục anh ta vì anh ta là bạn học của Lâm Thư Âm!
Nếu như Quách Chấn Vũ không phải bạn học của Lâm Thư Âm, liệu anh ta có thể sống đến bây giờ hay không?
Mười mấy người bạn học ở trong phòng Phỉ Thúy Tinh Quang chơi đùa hơn hai tiếng, lúc chuẩn bị đi vẫn thấy lưu luyến không thôi.
Thấy rõ nhất là Lưu Đại Xuân nói thầm gì đó với Tần Vũ, Bạch Xuân Yến và đám bạn học, sau đó lén lút gọi Lục Phi Phi vào một góc yên tĩnh: “Quản lý Lục, tôi có một chuyện muốn thương lượng với cô.”
Lục Phi Phi cười nói: “Anh chị đều là những vị khách quý nhất của Phỉ Thúy Tinh Quang, yêu cầu của anh chị là mục tiêu phục vụ của em. Xin anh Lưu cứ nói.”
Mặt Lưu Đại Xuân trở nên khó xử, lúng túng hồi lâu mới nói: “Quản lý Lục à, thật ra thì, bọn tôi có thể trả góp được không?”