"Từ hôm nay trở đi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nghe lời anh nói nữa, cũng không bao giờ nghĩ đến việc trở thành người phụ nữ của anh. Người như anh không xứng với tôi!"
Sau khi Phong Lệ Na nói xong, cô ta tát một cái vào mặt Nguyên Đông Thành.
Bốp!
Gần như tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng tát này, dù sao cũng có một chiếc micro bên cạnh.
Nguyên Đông Thành tức giận, anh ta vung tay lên, nhưng Bạch Nhạn Phi đã sớm canh chuẩn thời gian, lúc Nguyên Đông Thành giơ tay lên, cô ấy đã lập tức nắm lấy cánh tay anh ta bẻ mạnh ra phía sau.
Vì quá đau nên Nguyên Đông Thành chỉ có thể cúi xuống, nhưng anh ta vẫn rất tức giận.
"Rốt cuộc các người muốn làm gì?"
"Làm gì ư? Đương nhiên là rời khỏi nơi này. Về phần hôn lễ này, ai trong số các người muốn kết hôn đều có thể tới. Dù sao Na Na nhà chúng tôi cũng sẽ không chịu khổ gì cả!" Bạch Nhạn Phi cũng rất vui mừng.
Cô ấy đương nhiên rất hạnh phúc khi có thể nhìn thấy bạn của mình dừng cương trước bờ vực, về phần hậu quả thế nào thì bọn họ không quan tâm nhiều như vậy.
Dù sao đối với cô ấy thì loại chuyện này có thể giao cho Diệp Vô Phong là được rồi.
Mặc dù rất có lỗi với Diệp Vô Phong, nhưng sau này bồi thường cho anh một chút là cũng ổn rồi.
Diệp Vô Phong vỗ vỗ lòng bàn tay, rất vui mừng: "Tốt lắm, tôi biết sau đêm đó cô nhất định sẽ thức tỉnh mà, bây giờ cũng không muộn lắm."
Phong Lệ Na nhìn Diệp Vô Phong: "Cảm ơn anh, cũng cảm ơn bố mẹ, cảm ơn mọi người đã ủng hộ giúp đỡ con, nếu không có mọi người thì con cũng không thể làm ra chuyện kiên quyết như vậy."
Ở nửa câu sau của Phong Lệ Na, ánh mắt của cô ta rơi vào trên người Phong Tử Nghĩa, Phong Tử Nghĩa đứng lên, cười nói: "Không sao đâu, bố mẹ vẫn luôn ở bên cạnh con, đi thôi, nếu bên này không hoan nghênh chúng ta thì chúng ta đi nơi khác thôi.”
Phong Lệ Na cảm động gật đầu, cô ta biết bố mình từ bỏ sự nghiệp sẽ khó khăn như thế nào, nhưng cuối cùng vì cô ta mà Phong Tử Nghĩa đã bán hết tài sản ra ngoài.
Đây là tính sau khi giải quyết rõ ràng thì sẽ đến một thành phố nhỏ sinh sống.
Phong Lệ Na biết kế hoạch của bố mẹ, và cô ta cũng không có ý định ở lại đây lâu hơn nữa.
Ở Liêu Tây này đã có quá nhiều thứ khiến cô ta đau buồn, và bây giờ cô ta mới nhận ra rằng mình thật ngu ngốc khi cứ bám vào Nguyên Đông Thành suốt thời gian qua.
Thực sự không có chút thông minh nào cả.
Nguyên Đông Thành lúc này rất tức giận, chỉ tay về phía Phong Lệ Na: "Cô nghĩ như thế này là cô có thể ra khỏi đây sao? Cô nghĩ nhà họ Nguyên chúng tôi là cái gì hả?"
Sau khi nói xong, đám vệ sĩ đi ra xung quanh toàn bộ đại tiệc, có năm mươi sáu mươi vệ sĩ, trên tay đều cầm một khẩu súng lục.
Những vị khách của bữa tiệc đều rất kinh ngạc, họ sợ hãi nhìn Nguyên Đông Thành.
Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ chỉ tới đây dự đám cưới, ai biết được hôn lễ lại trở thành kết cục như thế này chứ.
Nguyên Đông Thành chỉ vào Diệp Vô Phong, nói: "Những người khác không liên quan có thể rời đi, hôm nay nhà họ Nguyên phải thanh lý môn hộ!"
Diệp Vô Phong chỉ nhún vai và đi ra khỏi vị trí của mình, trong khi Phong Tử Nghĩa kéo Phong Lệ Na ra phía sau để bảo vệ.
Phong Tử Nghĩa nở nụ cười: "Nếu lần này có thể sống sót, chúng ta liền rời khỏi nơi này, sống ở nơi mà người khác không tìm được chúng ta!"
Phong Lệ Na và Lưu Hân Di đều kiên định gật đầu.
Bạch Nhạn Phi quay trở lại bên cạnh Diệp Vô Phong, hơi lo lắng nhìn xung quanh, mặc dù cô ấy biết rằng cuộc đấu súng mà mình trải qua ở Liêu Đông khốc liệt hơn lần này, nhưng ít nhất họ có nhiều người đồng hành bên cạnh.
Nhưng bây giờ chỉ có năm người bọn họ, và trong số năm người thì đã có ba người cần sự bảo vệ của họ.
Nếu các vệ sĩ thực sự nổ súng thì bọn họ chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.
Nguyên Đông Thành chỉ vào Diệp Vô Phong: "Tao biết, nguyên nhân khiến Phong Lệ Na như vậy là do mày, mày là người xúi giục cô ta làm chuyện này trong đám cưới đúng không? Đúng là một lũ chó chết."
Diệp Vô Phong chỉ thờ ơ nghe Nguyên Đông Thành phát điên, nhưng anh hoàn toàn không có cảm giác gì, ngược lại đã nghĩ ra cách phá vòng vây vào lúc này.
Anh đã trải qua trong một môi trường khó khăn, mấy tình hình kiểu này hoàn toàn không có chút đe dọa nào.
"Mày cho rằng dựa vào đám vệ sĩ này là có thể giết bọn tao sao? Mày quá ngây thơ rồi!" Diệp Vô Phong lãnh đạm nói.
Nguyên Đông Thành hừ một tiếng: "Mày nghĩ mình là siêu nhân sao? Tất cả vệ sĩ của tao đều có súng đấy! Mày cứ chờ chết đi!"
"Diệp Vô Phong, tôi biết cậu, cậu là chủ tịch công ty Hoa Cường đúng không? Tôi nhớ rõ cậu đấy." Lúc này, bố của Nguyên Đông Thành nói một cách bình tĩnh.
Tuy rằng Nguyên Húc là người bên lề của nhà họ Nguyên, nhưng trên thực tế ông ta có thể sống chung với dòng chính của nhà họ Nguyên, điều này đủ thấy thực lực của Nguyên Húc rất mạnh.
Lúc này, ông ta chỉ thờ ơ đứng chắp tay sau lưng, rồi nhìn Diệp Vô Phong.
Diệp Vô Phong híp mắt: "Không ngờ cuối cùng tôi cũng bị bại lộ."
Nguyên Húc cười ha hả: "Một nhân vật lớn như cậu xuất hiện ở Liêu Tây, đương nhiên tất cả mọi người ở Liêu Tây sẽ cảnh giác rồi, dù sao Liêu Đông lớn như vậy mà cũng bị cậu nuốt chửng, vậy thì nuốt luôn Liêu Tây cũng không phải vấn đề lớn, tôi đương nhiên phải đề phòng cẩn thận rồi.”
Diệp Vô Phong chỉ cười nói: "Thật ra ông không cần phải làm như thế, nếu như tôi muốn ra tay với nhà họ Nguyên của ông, tôi nhất định sẽ thông báo trước cho ông. Tạm thời thì tôi chưa có quyết định này."
"Nhưng đoàn đội của cậu chắc là đã đến đây rồi nhỉ? Còn có ý đồ với mảnh đất hoa viên Thương Trung Húc của nhà họ Nguyên chúng tôi mà, nơi đó cũng được coi là một tiểu khu quy mô lớn, công ty Hoa Cường các cậu muốn nuốt chửng một dự án lớn như vậy, có phải là hơi quá đáng rồi không?” Nguyên Húc nhã nhặn nở nụ cười.
Nhưng trên thực tế, trong lời nói của ông ta có sát khí, Diệp Vô Phong có thể cảm nhận được, vốn dĩ mảnh đất đó có thể nắm trong tay với giá rất hời, dựa vào quan hệ của bọn họ và nhà nước thì tuyệt đối có thể có được giá hời, thậm chí không cần đấu giá, có thể trực tiếp mua nó từ nhà họ Nguyên với giá nội bộ.
Nhưng không ngờ rằng công ty Hoa Cường đột nhiên nhảy ra, điều này khiến cho nhà họ Nguyên nhất thời cảm thấy khó chịu.
Mới đêm qua, công ty Hoa Cường bất ngờ móc nối đến việc thuê và bán đất ở nơi này, sự xuất hiện đột ngột này của đối thủ khiến họ khó có thể cưỡng lại được.
Cuối cùng, cuộc đấu giá khu đất chỉ có thể lùi lại một tuần sau đó.
Lúc đó bọn họ không biết tại sao công ty Hoa Cường lại đột nhiên xuất hiện ở Liêu Tây, đối nghịch với nhà họ Nguyên bọn họ, bây giờ ông ta đã phần nào hiểu được rồi.
Cả chính phủ và Công ty Hoa Cường đều muốn sao chép mô hình mẫu của Liêu Đông và đưa vào trong Liêu Tây.
Định xác nhập cả Liêu Đông và Liêu Tây lại sao?