Mục lục
Thần cấp ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên, bên trong Mộ Dung Tín đang rơi vào điên cuồng làm nhục, căn bản không cảm thấy Diệp Vô Phong tiến vào.



Cơ hội tốt! Diệp Vô Phong chợt tăng tốc, trực tiếp đánh lén, một dao đâm vào giữa lưng Mộ Dung Tín!



Chuyện giống như chuyện đánh lén giết người sau lưng này, Diệp Vô Phong đương nhiên không chỉ làm một lần, nhưng lần này cũng quả thật là bất đắc dĩ, nếu thời cơ thích hợp, anh nhất định sẽ cho Mộ Dung Tín cơ hội quyết đấu công bằng, nhưng còn về tên lưu manh đang thực hiện hiếp dâm này, cho dù Diệp Vô Phong đánh lén giết chết, trong lòng cũng không có chút áy náy nào, ngược lại có một loại kiêu ngạo vì dân trừ hại.



Sau khi Mộ Dung Tín bị đâm, toàn thân hắn cứng đờ, Diệp Vô Phong không đợi hắn phun máu, liền một chân đem đá hắn ra xa hơn ba mét.



Sau đó không cần biết đến trên người Đinh Thiến không một mảnh vải, Diệp Vô Phong đã bay tới, bịt kín miệng cô.



“A?” Đầu óc Đinh Thiến trống rỗng, thậm chí căn bản không ý thức được, trước mắt đã xảy ra chuyện gì, nếu cô ta biết Mộ Dung Tín đã chết, nhất định sẽ la hét thất thanh chói tai.



“Đừng lên tiếng, đợi lát nữa cô sẽ lẻn ra ngoài, trước tiên trốn ở cửa viện, một lát nữa tôi sẽ mang cô ra ngoài.” Diệp Vô Phong cảm thấy thương cảm cho cô gái khốn khổ bị làm nhục, đau lòng không thôi.



“Ưm.” Đinh Thiến dùng sức gật đầu, một đôi mắt to cực kỳ đẹp, cũng khó trách Mộ Dung Tín có thể coi trọng cô ta, nhưng điều này đã trở thành thảm hoạ của cô ta.



“Hự, hự...” Bên cạnh Mộ Dung Tín, trong yết hầu phát ra âm thanh kỳ dị, toàn thân vặn vẹo, chỉ là chưa đến nửa phút, toàn thân cũng đã buông lỏng, đi đến chỗ Diêm Vương báo danh.



Diệp Vô Phong lo lắng dọa đến Đinh Thiến, không quan tâm cô ta đang không mặc quần áo, trực tiếp bế cô ta lên, đi ra bên ngoài, sau đó lại lấy quần áo cô qua đó: “Mau mặc vào.”



“Vâng.” Đinh Thiến cực kỳ cảm kích, biết vị đại ca này cứu mình, nhưng cô ta cũng biết, trang viên của Mộ Dung thế gia, há có thể dễ dàng trốn thoát sao?



Mặc quần áo vào, tâm trạng Đinh Thiến cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều: “Anh, anh đi đi, em trốn không thoát được đâu.”



Diệp Vô Phong thấp giọng nói: “Cô ở lại nơi này, Mộ Dung Tín vừa chết, nhất định cô cũng không sống được.”



“Sao? Mộ Dung Tín... Đã chết?” Đinh Thiến sợ tới mức toàn thân run rẩy, “Thật vậy sao?”



Diệp Vô Phong gật gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không hại cô. Chỉ có điều, tôi tới đây còn có một số chuyện của mình. Cô phải ở chỗ này chờ tôi một lát, sợ sao?”



Tuy rằng Đinh Thiến sợ muốn chết, nhưng cô ta biết, chuyện anh cần làm nhất định là chuyện vô cùng quan trọng! Cô không có quyền yêu cầu anh làm chuyện gì vì cô, càng không thể để anh chậm trễ chuyện quan trọng.



Bởi vậy, cô ta cố gắng khống chế sự sợ hãi của mình, run giọng nói: “Không sợ.”



Diệp Vô Phong sờ sờ đầu cô, trong lòng nói thầm một tiếng: “Đinh Thiến, nhất định không được phát ra bất kỳ tiếng động nào. Trừ khi là tôi trở về, bất kỳ kẻ nào không được bước vào.”



“Uhm, em nhớ kỹ rồi.” Giờ khắc này trải qua chuyện đêm nay Đinh Thiến, đã có một bước vọt trưởng thành, trong nháy mắt cảm thấy mình đã trưởng thành.



Nhưng lúc cô nhìn thấy Diệp Vô Phong rời đi, cả người liền trở nên run rẩy, đây là không tự chủ được sao.



Năng lực nhận biết thấu trời của Diệp Vô Phong, đi ra ngoài vài bước, liền cảm nhận được tình hình của Đinh Thiến, trong lòng Diệp Vô Phong cũng chỉ có thể thầm than: Cô gái này đã trải qua quá nhiều chuyện!



Anh nhanh chóng đi về tiểu viện phía trước, qua đó ẩn náu.



Sau khi buông năng lực nhận biết ra, cảm giác tiểu viện đầu tiên này, bên ngoài tuy rằng bình tĩnh, nhưng Diệp Vô Phong có thể cảm giác được, bên trong có hai luồng khí mạnh mẽ, trong đó người mạnh hơn chắc hẳn chính là Bát Tí Hải Thần, hơi yếu hơn chắc hẳn là Mộ Dung Hào Giang.



Bát Tí Hải Thần là chiến thần cấp cao thủ cùng đẳng cấp với mình, nếu Diệp Vô Phong lẻn vào trong, nhất định sẽ bị Bát Tí Hải Thần phát hiện đầu tiên, đến lúc đó một khi trận chiến bắt đầu, chỉ sợ cũng không có cơ hội mang Đinh Thiến đi.



Diệp Vô Phong vẫn luôn cân nhắc, cuối cùng quyết định, vẫn là nghĩ cách thoát khỏi nơi này!



Vì thế, anh lại giống như ảo ảnh, xuất hiện bên cạnh Đinh Thiến, trước tiên vẫn là bịt kín miệng cô: “Em gái, chuẩn bị rời đi.”



Đinh Thiến dùng sức gật đầu, cảm giác được Diệp Vô Phong buông lỏng ra, cô thấp giọng nói: “Anh, chuyện của anh làm xong rồi sao?”



Cho dù vị này là người nào, mạng của cô đều là anh cứu! Tương lai của cô, e rằng cô dùng cả đời, cũng trả không hết.



Đi theo bên cạnh Diệp Vô Phong, cô có thể cảm giác được Diệp Vô Phong không cam lòng, nhưng Diệp Vô Phong không từ bỏ cô!



Phía trước chính là đội tuần tra, Diệp Vô Phong ôm chặt cô, bước chân nhanh nhẹn, ôm cô chạy hơn mười mét, giấu ở chỗ tối.



Cô không dán hít thở, dùng sức cắn răng, sợ phát ra âm thanh, một khi bại lộ, chỉ sợ hai người bọn họ không có cách nào đi ra ngoài.



Cái ôm của anh, rất ấm áp.



Cô rất muốn mãi mãi có thể ở trong lồng ngực ấm áp của anh, nhưng cô không dám có loại hy vọng xa vời này.



Tránh khỏi đội tuần tra, Đinh Thiến liền cảm thấy mình được Diệp Vô Phong ôm, bay lên trời!



Cô tiếp tục liều mạng cắn răng, trong lòng kinh hãi thiếu chút nữa doạ chết cô.



Chờ đến khi Diệp Vô Phong ôm cô, với năng lực siêu việt của người thường, leo lên đầu tường, lúc người nhẹ nhàng dừng ở bên ngoài trang viên, Đinh Thiến căng thẳng tới nỗi hít thở không thông, cả người hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi!



Sau khi rời khỏi bức tường của viện vài trăm mét, lúc này Diệp Vô Phong mới đặt Đinh Thiến xuống mặt đất.



Hai đầu gối Đinh Thiến mềm nhũn, quỳ rạp xuống mặt đất liền dập đầu: “Anh, anh là ân nhân của em, Đinh Thiến em cả đời này đi theo anh, làm trâu làm ngựa cho anh!”



“Mau đứng lên! Đứa nhỏ ngốc, em còn nhỏ, còn phải tiếp tục đi học.” Diệp Vô Phong vội vàng nâng cô dậy, “Nơi này còn rất nguy hiểm, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, em có thể đi được không?”



“Có thể.” Tuy rằng Đinh Thiến vừa mới bị Mộ Dung Tín làm nhục, nhưng cô thật sự đúng là một đứa trẻ kiên cường, hơn nữa, cô đã được Diệp Vô Phong ôm lâu như vậy, cảm thấy anh nhất định mệt muốn chết rồi.



Hai người đi được hơn một cây số, Diệp Vô Phong nhìn ra thể lực của Đinh Thiến đã chống đỡ hết nổi, sau khi xác nhận đã an toàn, gọi điện thoại cho Hàn Kỳ, bảo anh ta không cần bật đèn xe, lái xe qua đây đón.



“Cô ấy là?” Hàn Kỳ lái xe qua đèn tối om, lúc nhìn thấy cô gái nhỏ, lập tức kinh ngạc không thôi.



“Trở về rồi nói.” Diệp Vô Phong túm Đinh Thiến lên xe, Hàn Kỳ lập tức lái xe rời đi.



Diệp Vô Phong yên lặng ở trên xe soạn tin nhắn, kể lại ngắn gọn cuộc gặp gỡ Đinh Thiến với Lâm Thư Âm, cũng dặn dò cô, nhất định phải chăm sóc tốt cô bé đáng thương này.



Lâm Thư Âm vừa xem, lập tức nhắn lại: Yên tâm đi! Em sẽ chăm sóc tốt cô ấy.



Lúc Đinh Thiến nhìn thấy ba cô gái Lâm Thư Âm, Tiêu Tường và Bạch Nhạn Phỉ, sợ tới mức co rụt lại ở một bên không dám nói lời nào.



Rốt cuộc vẫn là Tiêu Tường đã từng sống một cuộc sống nghèo khổ, ngay sau đó ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ mà gỡ bỏ chướng ngại tâm lý của Đinh Thiến, thế mới biết, cha mẹ Đinh Thiến bị đám đàn em của Mộ Dung Tín uy hiếp, liền phái Hàn Kỳ, đón cha mẹ Đinh Thiến qua đây.



Sau khi cả nhà đoàn tụ, ai cũng khóc.



Diệp Vô Phong nói: “Bây giờ cả nhà Đinh Thiến không thể tùy tiện lộ diện, nếu không có thể Mộ Dung thế gia sẽ trả thù. Thư Âm, phiền em giúp bọn họ sắp xếp một chút nhé! Chờ khi sóng gió qua đi, sau đó nghĩ cách giúp Đinh Thiến sắp xếp một trường học để đi học.”



“Vâng.” Lâm Thư Âm gật đầu, dắt theo Đinh Thiến đi tắm rửa thay quần áo.



Tiêu Tường đi vào phòng Diệp Vô Phong: “Ngài Diệp, anh ở trang viên Mộ Dung thế gia, rốt cuộc làm cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK