Mục lục
Thần cấp ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 148: Còn dám ngang ngược trước mặt ông mày?




Trương Thiên trực tiếp nắm áo Tần Trăn, sau lưng vung một cái, dưới chân chen chân vào giữa bàn chân gã, hung hăng đè lại, không chịu buông ra.



Tần Trăn vốn đã muốn ra tay, không ngờ bản thân bị đè lại không động được, cả người chỉ có thể theo lực ở phía trước mà úp sấp xuống.



Trực tiếp ập đến trước mặt Châu Võ.



Châu Võ nghe được tiếng thét của Trương Thiên, lại nhìn thấy Tần Trăn "cao cao tại thượng" kia ngã vào trước mặt mình, thì gạt tàn thuốc trên tay không biết vì sao lại thuận thế vung lên.



Mẹ kiếp!



Đập chết mày!



Một cái gạt tàn thuốc đập xuống đầu Tần Trăn.



Trong lòng Châu Võ ngập tràn lời của Trương Thiên:



"Làm em trai của anh Thiên, phải trời không sợ, đất không sợ. Dù ông trời có đến, cũng có anh Thiên đỡ dùm."



Anh ta còn lớn tiếng nói: "Đập chết mày! Ha ha!"



Tiêu Lượng nhìn thấy tình cảnh này, cũng không biết dũng khí ở đâu ra, vọt mạnh lên đạp cho Tần Trăn một cú, trong miệng không ngừng mắng: "Mẹ kiếp, bình thường nhìn mày cũng thấy gai mắt rồi!"



"Lúc nào cũng cái bộ dạng mất dạy đó, xem thử tao có xử đẹp mày không?"



"Đánh!"



Miệng Châu Võ không ngừng được, say sưa mà mắng: "Tần Trăn, mẹ kiếp, mày mà cũng dám bảo tao gọi mày là bố?"



"Mẹ kiếp, mày là cháu tao!"



"Ha ha! Đánh chết mày!"



Một người là người luyện võ đánh không ngừng, một người cầm gạt tàng đập liên tục, dọa đến mức mấy cô gái kia trừng to mắt, trong lòng cứ run rẩy không ngừng.



Muốn đánh chết người à?



Người bên trong Club thấy tình cảnh này, thật sự hít một tràng khí lạnh, kinh hoảng mà bàn tán.



"Mẹ kiếp? Cậu ấm Tần bị đánh?"



"Là cậu ấm Châu ra tay đó!"



"Tôi coi đến máu huyết trào cả rồi, thủ đô sắp có chuyện lớn!"



"Nhà họ Châu muốn khai chiến với nhà họ Tần sao?"



"Mẹ kiếp, cứ đánh tiếp vậy, cậu ấm Tần sẽ có chuyện thật đấy!"



Hai bên đều là nhà giàu có hạng nhất, người bên trong nói không biết phải giúp ai, chỉ có thể há hốc mồm mà nhìn.



Mấy người đi theo kia của Tần Trăn liều mạng muốn đi lên, không ngờ lại bị Trương Thiên đạp một cước cho ngã trên mặt đất, ngực đau đớn.



Thực lực của bọn họ còn chưa cao bằng Tần Trăn, bình thường chính là dùng để mở đường, chưa bao giờ dùng để đi đánh nhau.



Dù sao, ở thủ đô này, có ai dám đụng đến người nhà họ Tần?



Ai dám động vào Tần Trăn?



Cho nên họ căn bản không phải đối thủ của Trương Thiên.



Mấy người còn lại cũng xông lên, nhưng đừng nói là cứu Tần Trăn, ngay cả sờ đến cũng không được.



Trương Thiên dùng mấy cước đã đá bay bọn họ.



Lúc này, trong lòng Tần Trăn tan vỡ.



Rõ ràng là người ở mức mạnh mẽ, nhưng lại bị người ta gạt ngã chân?



Còn phải để cho hai người Châu Võ và Tiêu Lượng đè xuống đánh!



"A, Châu Võ, mẹ kiếp, tao giết chết mày!" Tần Trăn hét to.



Một trận khí thế ập đến, một tay ngăn tàn thuốc lại, tay khác vòng tay đánh về phía Châu Võ.



Dù sao cũng là cường giả ở mức Tuyệt Đỉnh...



Hai người Châu Võ và Tiêu Lượng khẽ sửng sốt, không ngờ đánh nãy giờ vẫn chưa khiến Tần Trăn gục ngã, gã còn muốn đánh lại?



Gió vẫn còn mạnh như vậy, nếu bị đánh chết cũng không sao đi?



Hai người kinh hãi, nhanh chóng lùi ra sau, muốn tránh khỏi công kích.



Bốp!



"A!" Một tiếng hét đầy đau khổ vang lên.



Không phải Châu Võ, cũng không phải Tiêu Lượng, mà là Tần Trăn.



Ngay ban nãy Tần Trăn dùng hết sức đánh tới, bọn Châu Võ nhìn thấy Trương Thiên trực tiếp tung một cước lại đây, đỡ lấy sự công kích.



Chẳng những điều đó giúp bọn họ thoát khỏi nguy hiểm, mà bọn Châu Võ còn thấy Trương Thiên trực tiếp bẻ gãy tay của Tần Trăn, mắt thường cũng có thể nhìn ra gã đã bị gãy xương.



Chắc chắn là cảm giác vô cùng đau!



Trương Thiên nói hai người: "Đến, đánh tiếp đi!"



"Vất vả lắm mới bắt được gã, còn không nhanh ra tay đi? Bỏ qua dịp này sẽ không còn cơ hội nữa."



Hai người như được xối nước lên đầu, lúc này đã hiểu, lại ra tay mạnh một chút.



"Đúng, bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội!"



"Ha ha, Tần Trăn, ông đây đánh chết mày!"



"Mày không giả vờ nữa? Còn dám ngang ngược trước mặt ông mày?"



"Ha ha, hay lắm!"



Hai người lại nổi điên.



Không biết trong lòng bọn họ cuối cùng đã tích tụ bao nhiêu uất ức, mới có thể hận thù như vậy.



Mọi người bên trong đều sợ ngây người. Cậu ấm Tần khí phách ngày xưa, hôm nay lại bị người đánh thành chó...



Trương Thiên đứng cạnh hai người mỉm cười, còn đốt một điếu thuốc, ánh mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, như thể đang đợi gì đó.



Một lát sau, có động tĩnh!



Có một người đàn ông trung niên khí phách dẫn theo mười người xuất hiện.



Người đàn ông trung niên khí độ bất phàm, vẻ mặt nghiêm túc. Ông ta nhìn về phía Trương Thiên bên này, nhanh chóng đi qua.



Trương Thiên có thể cảm giác được một tia khí thế cường giả, còn có thể ngửi được một cỗ tàn ác trên người người đàn ông trung niên, chỉ là anh không biết người này.



Người của tổ chức Thự Quang?



Cuối cùng cũng đến rồi?



Người bên trong thấy người đàn ông trung niên, đều làm vẻ dẫn đường, còn không ít người tôn kính mà nói: "Ngài Hồng!"



Trương Thiên ngăn hai người Châu Võ đã đánh đến say sưa.



Cuối cùng Châu Võ cũng bỏ tàn thuốc xuống, Tiêu Lượng cũng ngừng lại, mà Tần Trăn hiện tại là đứt tay đứt chân, đầu còn đổ máu vô cùng chật vật mà nằm úp sấp.



"Hay lắm!" Hai người Châu Võ đứng dậy cười nói.



Trương Thiên không quan tâm, mà nhìn Châu Võ nhìn về phía người đàn ông trung niên kia, hỏi: "Người kia là ai? Người của tổ chức Thự Quang?"



Hai người Châu Võ nhìn về phía đó, cả người ngây hết ra, ngậm miệng, vẻ mặt bắt đầu trở nên sợ hãi.



Ban nãy đánh vui vẻ bao nhiêu, thì bây giờ nội tâm có bấy nhiêu hoảng loạn!



Mẹ kiếp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK