Bạch Tinh Đồng tức đếan mức run rẩy, trong lòng cô ta âm thầm hạ quyết tâm, “Chờ lúc tôi đây đi lên rồi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
Tình trạng trước mắt đã vô cùng nguy cấp, nếu không dựa theo những lời Diệp Vô Phong nói, đống nước bẩn này kiểu gì cũng đổ qua cổ mình, Bạch Tinh Đồng đành phải hạ mình cầu xin: “Tôi thề… Anh cứu tôi lên, nếu tôi còn tra việc anh uống rượu lái xe, tôi sẽ chết không yên thân!”
Diệp Vô Phong rất hài lòng: “Được thôi, chờ tôi cứu cô.”
Diệp Vô Phong bẻ một nhánh cây lớn bên cạnh, đưa một đầu cho Bạch Tinh Đồng. Bạch Tinh Đồng bắt lấy nhánh cây, Diệp Vô Phong vừa dùng sức kéo cô ta ra từ trong đống nước bùn.
Sau khi lên bờ, Bạch Tinh Đồng thở ra một hơi, không để ý đến cả người đều là mùi bùn hôi thối, “cạch”, lập tức rút súng lục ra.
Bạch Tinh Đồng cất tiếng: “Không được nhúc nhích! Dám bước lên một bước, tôi bắn chết anh!”
Diệp Vô Phong cười ha ha: “Đội trưởng Bạch, cô hiểu lầm rồi. Tôi thấy quần áo trên người cô bẩn quá, muốn giúp cô rửa đi một chút…”
Bạch Tinh Đồng cúi đầu nhìn thoáng qua dáng vẻ chật vật của mình, không khỏi cảm thấy buồn nôn, cô ta kìm nén lửa giận nói: “Diệp Vô Phong, anh được lắm.”
Cô ta rút còng tay từ bên hông ra, ném cho Diệp Vô Phong: “Tự còng tay mình lại.”
Diệp Vô Phong vội vàng kêu lên: “Vừa rồi chúng ta đã nói, cô không thể bắt tôi. Cô đã thề rồi còn gì.”
Bạch Tinh Đồng lạnh giọng nói: “Không sai, đúng là tôi đã thề tuyệt đối không truy cứu việc anh uống rượu lái xe. Nhưng mà những việc liên quan đến bản án của Phùng Nhị Bưu về khách sạn Hoàng Triều lúc trước, anh nói cho tôi nghe một chút.”
Diệp Vô Phong nói: “Liên quan gì đến tôi? Không phải trước đây cô đã tuyên bố là cái chết của Phùng Nhị Bưu không liên quan gì đến tôi rồi sao?”
“Tình huống bây giờ không giống như thế nữa. Anh nói nhảm ít thôi, trước tiên cứ còng tay mình lại đã, nếu không tôi lập tức nổ súng.”
Diệp Vô Phong không còn cách nào khác, lần đầu tiên tự đeo còng tay cho mình.
Bạch Tinh Đồng nhìn cả người mình đều bẩn thỉu, lại dâng lên một đợt buồn nôn, “Cởi áo khoác của anh ra.”
Diệp Vô Phong ngoan ngoãn cởi áo khoác của mình ra đưa cho Bạch Tinh Đồng.
Bạch Tinh Đồng ra lệnh: “Anh mau xoay người ra chỗ khác. Không được quay đầu lại nhìn.”
“Tuân lệnh.” Diệp Vô Phong đoán cô ta muốn thay quần áo, ngoan ngoãn xoay người nhìn sang chỗ khác.
Bạch Tinh Đồng cởi quần áo bẩn bên ngoài ra, mặc áo khoác của Diệp Vô Phong lên, nhìn thấy biển hiệu một nhà nghỉ cách đây không xa, Bạch Tinh Đồng dự tính đi thuê một phòng để tắm rửa. Với tình trạng này, mình không còn mặt mũi nào để quay về cục cảnh sát, nếu như để các đồng nghiệp nhìn thấy không phải sẽ cười thối mặt mình sao?
Bạch Tinh Đồng áp giải Diệp Vô Phong đi vào nhà nghỉ kia thuê một phòng.
“Diệp Vô Phong, anh thành thật ở lại chỗ này cho tôi, chuyện giữa hai chúng ta sẽ nói sau. Tôi đi tắm trước.” Bạch Tinh Đồng nghĩ một lúc, liền còng Diệp Vô Phong vào khung lan can giường nằm trong phòng.
Bạch Tinh Đồng tắm rửa xong, đem quần áo của mình phơi ra bên ngoài cửa sổ, sau đó quấn một cái khăn tắm quanh người, bước ra từ phòng vệ sinh.
Diệp Vô Phong ngoan ngoãn ngồi im trên giường: “Đội trưởng Bạch, có việc gì thì cô nói nhanh lên, tôi đang gấp lắm.”
Bạch Tinh Đồng liên tục cười lạnh: “Diệp Vô Phong, anh đừng đi vội. Gần đây trong tay tôi có hai vụ án mạng lớn, vụ án vẫn luôn chưa giải quyết cũng chưa chấm dứt, khiến cho tôi rất phiền não. Tôi nói cho anh nghe: thứ nhất, cảnh sát chúng tôi điều tra vụ án buôn lậu thuốc phiện hơn một năm nay, căn cứ tình báo của tỉnh, đó là một liều thuốc độc lớn, đội buôn lậu thuốc phiện hoạt động ngay trong tỉnh chúng ta. Ba năm liên tục bọn chúng đã thành đơn vị cung cấp độc quyền cho thành phố Hải Hoa và các nơi xung quanh tỉnh.”
“Tên cầm đầu buôn lậu thuốc phiện là một tên trùm buôn có tiếng có biệt hiệu là Ưng Trọc. Tên Ưng Trọc này âm hiểm xảo trá,năng lực chống lại điều tra rất mạnh, trên tay ông ta còn dính mấy mạng người, trước mắt thì ông ta đã bị liệt vào danh sách tội phạm truy nã cấp A của bên công an. Căn cứ vào thông tin của người tình báo, mấy ngày gần đây Ưng Trọc đã đến thanh phố Tam Giang, đang chuẩn bị xuất một lô hàng.”
“Năm ngoái, tôi đã từng đối đầu đôi với Ưng Trọc một lần, đáng tiếc là vì chuẩn bị không tốt, cộng thêm khinh địch, chẳng những để Ưng Trọc chạy thoát, lại còn khiến cho một người cảnh sát hình sự mất mạng. Chuyện này khiến đội trưởng tôi đây vô cùng áy náy. Tôi đã thề, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải bắt được Ưng Trọc về quy án.”
Diệp Vô Phong hỏi: “Đội trưởng Bạch, chẳng lẽ cô nghi ngờ tôi là tên trùm buôn thuốc phiện Ưng Trọc kia?”
Bạch Tinh Đồng nói tiếp: “Còn vụ án thứ hai. Ven hồ Nhạn Tây liên tục xuất hiện mấy vụ án các cô gái trẻ bị phục kích, nạn nhân bị xâm hại. Có một vụ án xảy ra vào ban ngày, tên tội phạm kia quả thật khiến cho người người người phẫn nộ.
Diệp Vô Phong nhìn Bạch Tinh Đồng, thầm nói: “Không phải cô lại nghi ngờ tôi là cái tên yêu râu xanh biến thái kia chứ?”
Banh Tinh Đồng cười nhạt nói: “Có khả năng này đấy.”
Diệp Vô Phong tức giận: “Cô là cảnh sát, dù nói chuyện hay làm việc gì cũng phải có chứng cứ, cô dựa vào đâu mà nói tôi là tên háo sắc kia?”
Bạch Tinh Đồng thong thả nói: “Chỉ cần dựa vào hành tung khả nghi kia của anh. Chỉ cần dựa vào việc anh giấu tài rất kỹ. Lần trước lúc Phùng Nhị Bưu chết, tôi vẫn cho rằng ông ta chết vì nguyên nhân khác. Thật ra lúc ấy tôi cũng đã nghĩ đến việc anh dựa vào võ công thượng thừa trong người giết chết ông ta, nhưng tôi tin chắc một nhân vật nho nhỏ ở thành phố Tam Giang này không thể nào là cao thủ cấp tông sư trở lên. Nhưng xem ra, tôi đã sai rồi. Diệp Vô Phong, rốt cuộc anh có lai lịch gì?”.
Ngôn Tình Sắc
Diệp Vô Phong cười một tiếng: “Tổ tiên ba đời nhà tôi đều là bần nông, quê quán ở huyện Đông Hoa cách thành phố Tam Giang 7 cây số. Sau khi tốt nghiệp trung học thì ra nước ngoài lăn lộn mấy năm, kiếm được ít tiền về nhà lấy vợ, để dành dưỡng lão thì có gì sai chứ? Đúng là tôi có chút võ công, nhưng người ở cảnh giới tông sư kia - tuyệt đối không phải tôi.”
Bạch Tinh Đồng khẽ nói: “Giả vờ! Anh cứ tiếp tục giả vờ đi! Diệp Vô Phong, một ngày nào đó tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của anh. Hôm nay, trước tiên nạ phải theo tôi về cục cảnh sát, để tôi kiểm tra DNA của anh, xem thử anh có phải là tên háo sắc biến thái kia không.”
Diệp Vô Phong nói: “Đội trưởng Bạch, đây là cô đang sỉ nhục nhân cách của tôi! Nếu tôi không phối hợp với cô, cô sẽ làm gì tôi?”
Bạch Tinh Đồng hừ lạnh một tiếng: “Diệp Vô Phong, cảnh sát phá án, anh nhất định phải phối hợp vô điều kiện. Nếu như anh không phối hợp, tôi không còn cách nào khác, đành phải sử dụng biện pháp cưỡng chế.”
Diệp Vô Phòng cười ha ha: “Vậy thì cô cưỡng chế thừ xem, cho tôi thấy chút thủ đoạn của cô có thể khiến tôi khuất phục hay không đây?”
Lửa giận đốt cháy Bạch Tinh Đồng, cô ta muốn dạy dỗ Diệp Vô Phong một chút những nhớ ra trên người mình chính chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Nếu như đánh nhau với anh ta chỉ sợ rằng cảnh xuân sẽ bị lộ mất.
Ngay lúc này, cửa lớn mở ra, một người đàn ông trung niên xông vào từ bên ngoài. Vóc dáng người này bình thường, dáng người hơi gầy, đội một chiếc mũ trên đầu nhưng có thể nhìn ra ông ta có cái đầu trọc. Từ chỗ má trái kéo đến mũi có một vết sẹo nhàn nhạt.
Bạch Tinh Đồng nhìn một cái liền nhận ra: “Ưng Trọc?”
Trọng phạm truy nã cấp A của Bộ Công an, không ngờ lại đụng mặt ngay chỗ này, hơn nữa lại còn là tự mình dâng đến cửa.
Ưng Trọc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy trong phòng có hai người, ông ta cũng rất ngạc nhiên.
Thì ra, đêm qua Ưng Trọc ở lại nhà nghỉ nhỏ này, trưa nay trước khi Bạch Tinh Đồng đến ông ta đã trả phòng. Chưa rời khỏi nhà nghỉ bao xa, Ưng Trọc đột nhiên nhớ ra mình bỏ quên một chuyện vô cùng quan trọng.
Ông ta bỏ quên súng dưới giường trong phòng trọ. Lo cảnh sát sẽ đến kiểm tra phòng, nên đêm qua lúc đi ngủ Ưng Trọc đã giấu súng dưới giường. Trưa nay có khách hẹn ông ta bàn chuyện làm ăn, lúc ông ta rời đi có chút vội vàng nên quên mất chuyện súng ống này. Cơm nước xong xuôi rồi ông ta mới nhớ đến khẩu súng của mình còn đang ở nhà nghỉ nhỏ kia, lập tức lặng lẽ quay về lấy đi.