Mục lục
Thần cấp ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơi thở Ba Đạt vẫn không có gì thay đổi, một chân bước ra ngoài, lúc này cơ thể anh ta đã ở rất gần Diệp Vô Phong, nắm đấm đơn biến thành nắm đấm kép, đập về phía Diệp Vô Phong như một cái búa lớn.



Ba Đạt đã không còn muốn đấu quyền đầu với Diệp Vô Phong nên chiêu thức có nhiều thay đổi, chiêu thức xuất chiêu của Bát Cực Quyền cũng đã xuất hiện.



Diệp Vô Phong không ngừng dùng hai bàn tay vẽ thành đường tròn muốn vô hiệu hóa sức mạnh của kẻ địch, còn Ba Đạt thì một đường xông thẳng ra phía trước và đẩy Diệp Vô Phong vào trong góc.



Diệp Vô Phong đã không còn đường lui, Ba Đạt hai mắt đỏ bừng, đạp một cước, hai tay để ra sau, tiếng nổ vang ra từ cơ thể anh ta.



Đây là chiêu khởi đầu của song pháo băng sơn điển hình, đương nhiên Diệp Vô Phong cũng biết rõ uy lực của song pháo băng sơn, nên không dám bất cẩn. Sau khi hai tay vẽ đường tròn, một tay liền đưa ra tấn công về phía trước một cách nhanh chóng.



Còn hai nắm đấm của Ba Đạt biến thành hai chưởng, cánh tay rút về phía sau nhanh chóng đẩy về trước như đại bác bắn ra muốn nổ tung Diệp Vô Phong.



Lòng bàn tay Diệp Vô Phong áp vào cánh tay Ba Đạt và bắt đầu vẽ ra một đường tròn, bàn tay còn lại đón được thân trước, cùng kết hợp phóng về phía trước.



Cơ thể anh bắt đầu ngả về sau, hai bàn chân dính chặt trên mặt đất, cả người gần như sắp rời khỏi sàn đấu.



Trận đấu giữa hai người diễn ra trong nháy mắt.



Diệp Vô Phong đến cuối cùng cũng đã áp chế được chiêu Băng Sơn này, anh túm lấy hai tay của Ba Đạt, trên mặt nở nụ cười: “Nhớ không nhầm Băng Sơn là chiêu thức mạnh nhất trong Bát Cực Quyền đúng chứ?”



Ba Đạt rõ ràng không thể ngờ rằng đối phương ngay cả chiêu này cũng giải hóa được, mặt mày bỗng chốc u ám rồi lui về phía sau, sắc mặt vẫn đỏ bừng bừng.



Màu đỏ này không bình thường.



Đến giờ phút này Ba Đạt mới hít một hơi, hít đến mức khiến anh ta cảm giác như bị dao cứa vào phổi vậy.






Diệp Vô Phong hờ hững nhìn đối phương: “Tôi nghĩ trận đấu này cũng nên kết thúc rồi, anh nghĩ sao?”



“Anh đã đánh thắng tôi chưa? Vẫn chưa đâu! Nếu đã chưa thắng thì giữa chúng ta chắc cũng nên tiếp tục thôi!”



Ba Đạt cắn răng nhìn về phía Diệp Vô Phong.



Anh thở dài: “Anh rõ tình hình cơ thể hiện tại của mình mà, một luông chân khí sau khi đánh ra Băng Sơn thì rất khó khăn cho việc vận khí. Anh nghĩ còn có thể đấu với tôi sao? Giờ anh đánh ra Bát Cực Quyền thì cũng coi như lợi hại.”



Anh vì biết rõ điều này nên mới muốn Ba Đạt nhận thua.



Suy cho cùng trận quyết đấu đã đi đến bước đường này dù có đánh thế nào đi nữa Ba Đạt cũng không có cơ hội thắng.



Ba Đạt cắn răng nghiến lợi và vẫn chưa chịu thua: “Đừng có nói nhiều nữa, anh nghĩ tới giờ mình vẫn bình yên vô sự sao? Tôi cá là cũng chẳng kém gì tôi đâu!”



Diệp Vô Phong lắc lắc đầu, bước chân kỳ lạ, Ba Đạt chỉ cảm thấy hoa mắt, anh đã tới trước mặt hắn.



Ba Đạt lùi ra sau nhưng lúc này Diệp Vô Phong đã ra đòn tấn công.



Anh một chưởng đập vào ngực hắn, tiếp theo đứng cạnh hắn.



Phụt!!



Ba Đạt hộc ra máu.



Lúc này đồng bọn anh ta đều đã thất sắc, lũ lượt vội vàng chạy lên, chúng đã không có ý định nói cái gì mà quy tắc nữa rồi.



Diệp Vô Phong nheo mắt lại chẳng mảy may lo lắng.



“Đợi đã!”



Ba Đạt giơ tay ngăn cản đồng bọn lại gần.



“Ba Đạt, anh bị thương rồi, bọn em giúp anh trút giận!”



Tên La Vũ đầu nhỏ vô cùng phẫn nộ nói.



“Đúng đấy, tên khốn này rõ ràng nhân lúc anh vận khí lại ra tay, chẳng công bằng chút nào!”



Tên Tiền Dương với bộ râu kép khó chịu.



Ba Đạt hừ một tiếng: “Thua chính là thua, không còn gì để nói, kỹ năng chẳng bằng con người, mấy người tìm ra mấy cái cớ đấy chỉ tổ làm xấu mặt tôi thôi, thi đấu thì lấy đâu ra đợi người vận khí xong thì mới đánh hả?”



“Mấy người chẳng qua chỉ cưỡng từ đoạt lý thôi, hơn nữa người anh em đây chỉ đẩy máu tích tụ từ nội thương của tôi ra thôi.”



Ba Đạt cảm kích ngẩng nhìn Diệp Vô Phong.



Anh ta chắp tay: “Người anh em, lần này là tôi nợ anh, sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói, chỉ cần không đi ngược lại với nguyên tắc thì dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng có thể đi cùng anh.”






Diệp Vô Phong cười nói: “Tôi cũng chả phải ác ma gì không cần anh lên núi đao xuống biển lửa đâu. Mấy anh hãy cứ thương lượng ổn thỏa với ông chủ công ty này đi, dù sao mấy người cũng đã có cá cược.”



Ba Đạt gật đầu, còn Bạch Nhạn Phi thì vui vẻ ký kết hợp đồng với đám người họ. Người phụ nữ này ngay cả hợp đồng cũng đã chuẩn bị sẵn thì rõ ràng sớm đoán được kết cục.



Sau khi giải quyết ổn thỏa chuyện này Bạch Nhạn Phi kéo Diệp Vô Phong tới quán cà phê phía dưới.



Ở công ty, Tiền Dương có chút ngờ vực, anh ta nhìn Ba Đạt: “Thực ra hồi nãy tên Diệp Vô Phong đó cũng nói rồi, là công ty này, cũng chính là nói anh ta không phải nhân viên của công ty.”



“Ba Đạt chắc sớm đã biết rồi chứ, chẳng qua Diệp Vô Phong giúp đỡ nên mới không thấy vấn đề gì thôi.”



La Vũ nhìn về phía Ba Đạt.



Bọn họ giờ đây không hề hiểu được cách nghĩ của anh ta.



Anh ta bật cười: “Diệp Vô Phong tuy không phải người của công ty vệ sĩ Long Kiếm, nhưng chuyện này cho thấy anh ta với người phụ nữ đó quan hệ không tầm thường, chỉ cần đi theo cô ta thì sau này có thể ở cạnh Diệp Vô Phong thôi.”



La Vũ đột nhiên nhận ra: “Ba Đạt, anh quyết định chưa? Định…”



“Giờ thì chưa chắc, cho dù tôi có muốn cũng không chắc được người ta nhận, không phải sao?”



Ba Đạt bình tĩnh nói.



Mọi người đều gật đầu.



Ba Đạt nhìn xung quanh một lượt: “Ít ra môi trường trong công ty này cũng không tệ.”



Trong quán cà phê, Bạch Nhạn Phi mời Diệp Vô Phong một tách cà phê Tam Bách Đa.



“Mà đúng rồi, nãy anh nói có chuyện cần làm…”



Bạch Nhạn Phi lo lắng làm lỡ công việc của anh, nhưng anh lắc đầu, cười nói: “Tôi chỉ tìm đại một lý do để trận đấu nhanh chóng kết thúc thôi.”



Bạch Nhạn Phi cười nói: “Nhưng cũng phải nói anh lợi hại thật đấy, để cho đám còn lại không muốn tiếp tục đấu với anh nữa.”



Diệp Vô Phong nói: “Thật ra thì đơn giản thôi, tuy là họ không phục tôi nhưng suy cho cùng họ cũng rất có tình có nghĩa. Ba Đạt đã đến nông nỗi như vậy họ đương nhiên cũng sẽ không còn hứng thú đấu với tôi nữa. Họ cũng hiểu Ba Đạt thua tôi rồi mà có ý định xông lên cũng chỉ hại mình mà thôi.”



Bạch Nhạn Phi đồng tình với lời nói của Diệp Vô Phong.



“Cô định ở luôn Liêu Đông không đi sao?”



Diệp Vô Phong tò mò hỏi.



Cô ta lắc đầu: “Tôi có người bạn ở Xuân Thành sắp kết hôn, nên muốn tới đó tham dự hôn lễ.”



Diệp Vô Phong có hơi ngạc nhiên: “Cô cũng định đi Xuân Thành?”



Nếu không phải anh tạm thời không nói với ai chuyện mình đi Xuân Thành thì anh còn nghi ngờ Bạch Nhạn Phi vì theo mình nên mới đi Xuân Thành chưa biết chừng.



Bạch Nhạn Phi cũng sửng sốt: “Ý anh là anh cũng tới Xuân Thành hả?”



“Đúng vậy, tôi có chút chuyện nên đến đó giải quyết, mọi chuyện ở Liêu Đông bên này đã làm ổn thỏa rồi, tôi tạm thời dành ít thời gian đến.”



Diệp Vô Phong bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK