Hóa ra Tử Cung Mỹ Địch ở lầu ba đã có thử nghiệm qua, cô ta dùng loại đạn uranium nghèo này bắn về phía bên hông của xe tăng bọc thép ZTZ - 99, theo lý thì loại đạn có tầm ngắm trong khoảng 1500 mét này nếu bắn ra sẽ có thể xuyên thấu được tới độ sâu 17mm của tấm thép, nhưng kết quả lại không thể xuyên thấu được chiếc xe tăng bọc thép này.
Rõ ràng đạn xuyên giáp đã bắn trúng bên hông của xe tăng thế nhưng chỉ là sượt qua bề mặt của xe tăng tạo ra một vệt đốm lửa ma sát. Hoá ra xe bọc thép của đối phương cũng đã được nâng cấp, đây thật đúng là giống như giáo và lá chắn mà.
Tử Cung Mỹ Địch nhìn thấy ba chiếc xe tăng bọc thép quái gở kia đang áp sát từng bước, lại nghe thấy tiếng Liễu Sinh Bất Bại ở tầng hai đang mắng nhiếc đầy oán giận. Đột nhiên, cô ta nảy ra sáng kiến mới, nhấc súng ngắm chạy như bay xuống dưới.
Cô ta muốn hợp tác với anh ta cùng nhau "xuyên giáp", Liễu Sinh Bất Bại nhanh chóng hiểu được ý của cô ta. Anh ta ép một đầu đạn uranium nghèo vào trong nòng súng của mình xong, đang lúc muốn nổ súng lại nghe người trước mặt nhắc nhở: "Sư thúc, lực đàn hồi của loại đạn này gấp mấy lần loại đạn khác, thúc phải cẩn thận!"
Liễu Sinh Bất Bại càm ràm nói lại: "Còn phải nói sao, có loại đạn gì mà tôi chưa từng bắn đâu?" Anh ta vừa bóp cò, một tiếng "bùng" nổ vang, nòng súng bị bật lên nhả ra một làn khói đặc, một luồng khí đàn hồi bật ngược lại khiến Liễu Sinh Bất Bại bị chấn động tới mức ngã phịch mông xuống trên sàn.
Tư Cung Mỹ Địch không có thời gian để ý tới anh ta, từ bên trong ống ngắm đang nhìn chằm chằm vào mục tiêu, một phát bắn này của Liễu Sinh Bất Bại hoàn toàn không có bắn lệch, ở chính giữa bên trái của chiếc xe tăng ở gần trước mặt nhất bị bắn lộ ra một hố bom, không hổ với đẳng cấp tay bắn tỉa cực đỉnh của mình, cô ta vừa nổ súng đã chính xác bắn thẳng vào hố bom kia.
Xe tăng rung lên, cuối cùng cũng bất động, xem ra người điều khiển bên trong đã trúng bom bỏ mình rồi. Liễu Sinh Bất Bại từ trên đất bò dậy, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe tăng thứ nhất đã "ngỏm" rồi liền hăng hái la hét: "Hay! Cứ bắn như vậy đi, làm lại lần nữa!"
Anh ta nói xong lại chèn thêm một đầu đạn xuyên giáp nữa, lần này đã có kinh nghiệm hơn, hai người cũng phối hợp tốt hơn. "Bùng bùng" hai phát bắn, chiếc xe tăng thứ hai cũng đã bị ép phải ngừng lại...
Một đám phản động hưng phấn gào thét: "Hay! Bắn rất hay!" Tử Cung Mỹ Địch quát: "Đừng la nữa, bắt lấy cơ hội tiêu diệt bọn họ!"
"Lộc cà lộc cộc..." "Rầm rầm" Vũ khí nặng nhẹ trong tay tất cả những tên đạo tặc đồng loạt nổ súng, đạn trút xuống như mưa, các chiến sĩ ở sau mấy chiếc xe tăng trong nhất thời đều kinh hãi, lúng túng. Không thể trốn kịp, xôn xao ngã vào vòng hỏa lực của kẻ địch, phút chốc đã tổn thất hai phần ba binh lực.
Còn lại vài người chiến sĩ ở sau xe tăng không dám ló đầu ra, thiếu tá Vương cũng bị hỏa lực của kẻ địch áp bức gần như không thể hô hấp được, trong lòng anh ta cũng bực dọc: "Cái băng nhóm chó chết này, sao đạn lại giống như bắn mãi cũng không hết vậy, còn mạnh mẽ hơn cả lúc thê đội thứ nhất tiến công!"
Anh ta không biết, kẻ địch ở bên trong tìm ra được kho vũ khí quân sự dự trữ, đã bổ sung rất nhiều vũ khí và đạn dược, chuyện này sai lệch so với dự đoán ban đầu.
Hiện tại chỉ còn dư lại một chiếc xe tăng ZTZ-99, nhìn thấy hai "đồng đội" của mình gặp phải trận đánh đau thương như thế, mà bản thân mình lại không thể nã pháo bắn trả, quan chỉ huy đặc biệt căn dặn: "Vì để nhà máy hạt nhân an toàn, không thể khai pháo!" Bản thân mình trơ mắt nhìn lại chỉ có thể bất lực, hai người lái xe tăng trong này tức gần như muốn thổ huyết.
Tiếng súng hơi ngừng lại, thiếu tá Vương nghe được âm thanh của tư lệnh Hùng truyền tới qua bộ đàm: "Động Động Yêu, Động Động Yêu, lệnh cho thê đội thứ hai rút lui, nhanh, những người còn lại nấp sau xe tăng, rút khỏi đó!"
Thiếu tá Vương cũng chưa từng đánh trận nào bất lực như thế! Nhìn đồng đội bên cạnh lần lượt từng người ngã xuống, nhưng bản thân mình lại không thể nổ pháo đánh trả. Hiện tại nhìn thấy số lượng chiến sĩ thương vong hơn một nửa, không thể nào thực hiện được kế hoạch tiến công, còn có thể làm gì được?
Chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, dẫn theo ba chiến sĩ còn dư lại nhờ vào sự che chắn của chiếc xe tăng cuối cùng, từ từ rút khỏi trận chiến. Trên đường rút lui, lại có thêm hai chiến sĩ bị bắn trọng thương nặng.
Diệp Vô Phong đã mặc xong áo chống đạn, bắt đầu kiểm tra súng ống. Bạch Tinh Đồng cũng ở bên cạnh anh, nhìn tổng chỉ huy cục trưởng cảnh sát, nói: "Cục trưởng, lần này tới lượt chúng tôi.'
Tư lệnh Hùng cũng đi tới, cầm chặt tay của Diệp Vô Phong: "Vô Phong, lần hành động này không giống bình thường. Anh cũng nhìn thấy rồi, hai thê đội của chúng ta tiến công đều gặp thất bại nghiêm trọng, còn chết nhiều anh em như thế. Xem ra kẻ địch vô cùng hung tàn, hơn nữa bọn chúng tóm lấy uy hiếp chúng ta không thể sử dụng vũ khí hạng nặng. Lần trọng thương này vẫn phải để cậu đảm nhận rồi."
Diệp Vô Phong giơ tay lên cúi chào: "Xin tư lệnh yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, thu phục đám côn đồ, giải cứu con tin!"
Bí thư Quách cũng đi tới, nắm chặt tay của Diệp Vô Phong, lại ôm anh thêm một cái, đôi mắt ứa lệ không có nói nhiều lời, chỉ là chân thành nói một câu: "Xin nhờ!"
"Báo cáo!" Đang lúc này, Chu Khải từ bên ngoài chạy tới: "Tôi yêu cầu được tham gia hành động!"
Bạch Tinh Đồng trừng mắt: "Cậu tới tham gia náo nhiệt gì hả? Đây không phải là kẻ trộm bình thường mà mấy cậu xử lý bắt đâu. Đối phương là phần tử khủng bố giết người không chớp mắt, bàn về năng lực không thấp hơn chiến sĩ đặc chủng, trận công kích trước đó cậu cũng thấy rồi đó, có đi được không?"
Diệp Vô Phong vắt theo từng cái vũ khí cận chiến là dao và súng lục, nghe thấy bọn họ ầm ĩ bên này, không nhịn được nhìn qua một cái: "Sao thế? A, nhóc con muốn tham chiến hả, được, vừa hay có cơ hội rèn luyện thực chiến. Luyện tập mười năm không bằng một lần đánh một trận!"
Bạch Tinh Đồng nói: "Sao cả anh cũng ăn nói tào lao nữa vậy? Bây giờ là lúc nào? Là lúc luyện binh sao? Chính là trận thực chiến một mất một còn!"
Diệp Vô Phong cười cười, đáp: "Thì dùng trận chiến để rèn luyện một trận lớn thôi! Tôi thấy không có vấn đề gì, tinh thần của cậu nhóc này rất hăng hái, tố chất này chính là đáng khen. Đặc biệt là tinh thần chủ động muốn tham gia chiến đấu nhiệt huyết như này, người bình thường cũng không đạt được đâu!"
Chu Khải càng thêm hăng hái hơn: "Đội trưởng Bạch, chị nghe anh Phong nói rồi đó. Chị cũng cho tôi cơ hội này đi!" Chu Khải thần tượng Diệp Vô Phong, anh ta cũng rất muốn được chứng minh thực lực của mình trước mặt Bạch Tinh Đồng.
Với tính cách của Bạch Tinh Đồng, cho dù là có như thế nào cũng không muốn dắt theo một người mới chưa có kinh nghiệm. Nhưng Diệp Vô Phong cảm thấy có thể rồi, cô ta cũng không tiện nói thêm gì nữa, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Chu Khải hưng phấn nhảy phốc lên, vui vẻ đi thay quần áo.
Ba người từ chỗ của chỉ huy một mạch đi tới gần nhà máy năng lượng nguyên tử, một chiếc máy bay trực thăng quân dụng đã ở đó chờ sẵn, Bên cạnh đó, tám người chiến sĩ đặc chủng tinh nhuệ cũng đã đứng đó chờ lệnh, bọn họ cũng cùng tham gia lần đặc vụ này.
Bạch Tinh Đồng tiếp nhậm chức đội trưởng, đứng trước máy bay tực thăng nói ngắn gọn: "Hành động tiếp theo, kẻ thù mà chúng ta phải đối mặt chính là đám lính đánh thuê Hắc Điện tới từ Nhật Bản, bọn họ vô cùng hung ác, bắt cóc phu nhân Trần và lấy nhà máy năng lượng nguyên tử uy hiếp, đã sất thương vô số chiến sĩ của chúng ta. Lần hành động này, chúng ta nhất định phải quét sạch sẽ, cứu con tin ra, cũng phải bảo đảm nhà máy nguyên tử được an toàn! Đã nghe rõ chưa?"
"Đã rõ!" Tám người chiến sĩ đồng thanh trả lời, mặc dù ít người nhưng khí thế ngút trời, Bạch Tinh Đồng còn nói: "Nhiệm vụ đột kích lần này do tôi đảm nhận chức vụ đội trưởng, nếu như tôi có hy sinh, quyền chỉ huy giao cho đồng chí Diệp Vô Phong thay mặt! Mọi người hiện tại hiệu chỉnh thời gian."