"Súng của tôi! Quần áo của tôi! Mũ sắt của tôi!"
Các lời nói lo lắng cùng nhau vang lên.
Bùm! Ầm ầm! Ba tiếng đạn vang lên, trong sân nhỏ bùng lên ba tia sáng.
Cháy bùng lên, chiếu sáng bầu trời đêm.
"Mau vào chỗ! Chuẩn bị chiến đấu!" Độ Biên Qủy Hùng nghiêm nghị hét lớn, trốn ở một chỗ thấp dưới mái hiên.
Nói là vào chỗ, thật ra có mấy đội viên đặc chiến ít tham gia nên chẳng hiểu gì, căn bản không biết mình nên đi đi đâu.
Kẻ địch ở đâu? Không biết, trời quá tối.
Đồng đội ở đâu? Không nhìn thấy, vì tổng cộng cũng không có bao nhiêu người.
Đối với nhân viên lần đầu tham gia chiến đấu mà nói thì đây là chuyện rất đáng sợ.
Nhưng đối với đội viên đặc chiến của nhóm Độ Biên Qủy Hùng mà nói thì bọn họ sớm đã có thói quen chiến đấu một mình, bởi vậy, căn bản không hề có chút ỷ lại vào chiến hữu, thậm chí bọn họ còn cân nhắc, nên viện trợ chiến hữu như thế nào.
Bởi vậy, sau khi Độ Biên Qủy Hùng đang cảm thấy tình huống khẩn cấp, đã bắt đầu dùng máy truyền tin xuống cấp dưới của mình: "Đại Đảo, Y Đằng! Tỉnh Thượng, Tiểu Dã, Tá Đằng! Đáp lời! Các anh đang ở vị trí nào?"
"Báo cáo đội trưởng, tôi là Tá Đằng, tôi ở tường phía bắc, chuẩn bị chặn đánh kẻ địch."
"Rất tốt, Tá Đằng, giữ vững! Tùy thời hành động!" Độ Biên Qủy Hùng rất vui mừng.
"Báo cáo đội trưởng, tôi là Tỉnh Thượng, ở ngay trước cửa sân nhỏ, tùy thời chuẩn bị chiến đấu!"
"Rất tốt, Tỉnh Thượng, ở tại chỗ chờ lệnh, tùy thời hành động!"
"Báo cáo đội trưởng, tôi là Tiểu Thì, ở cửa sân nhỏ, tùy thời chuẩn bị chiến đấu!"
"Rất tốt, chú ý phối hợp với nhau, không nên rút dây động rừng."
"Rõ!" Tất cả mọi người, đều nói một âu, trong lòng Độ Biên Qủy Hùng lại chìm xuống dưới.
Lần này anh ta vốn là hành động bí mật, cho dù là ở hải quốc, cũng không phải cấp trên bình thường có thể biết được, thế nhưng vì sao trước kia hành động, đã bị quân đội Hoa Hạ có được tin tức, còn chuẩn xác đến đây tiêu diệt!
Điều này thật sự không bình thường! Độ Biên Qủy Hùng sâu sắc cảm giác được, có lẽ lần này sẽ là lần viễn chinh cuối cùng của anh ta.
Với năng lực của quân đội Hoa Hạ, mặc dù Độ Biên Qủy Hùng rất tin tưởng cấp dưới của anh ta, nhưng anh ta cũng cảm thấy, phần lớn khả năng lần này sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhưng Độ Biên Qủy Hùng thân là võ sĩ Thiên Hoàng, sao lại có thể tuỳ tiện nhận thua chứ?
Dù đối phương là ai, dù đối phương có điều động lực lượng lớn đến cỡ nào, Độ Biên Qủy Hùng chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó chính là ra sức chiến một trận!
"Báo cáo tình huống của các anh." Mặc dù trong lòng Độ Biên Qủy Hùng lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể ra vẻ trấn tĩnh.
"Báo cáo đội trưởng, sau khi đối phương ném ba lựu đạn, thì không còn động tĩnh gì."
"Báo cáo đội trưởng, trước mắt đối phương không có động tĩnh! Một súng kia rất có thể là súng ngắm."
"Ừm, tôi hiểu rồi!" Đầu của Độ Biên Qủy Hùng, tỉnh táo hơn bình thường: “Tôi phỏng đoán, đối phương đến đây tập kích chúng ta, chỉ là tiểu đội đặc chiến. Cho nên, cách tác chiến của chúng ta, không phải chiến trận địa, mà là chiến du kích! Từng người tự chiến, chuẩn bị vũ khí và đạn dược thật kỹ, từng người tự chiến! Nghe rõ chưa?"
"Rõ!" Tất cả mọi người, đều vâng một tiếng, nhưng thật ra chỉ còn lại có mười ba người.
Nhưng không sao, vì mỗi lần Độ Biên Qủy Hùng chiến đấu, đều là thắng vì đánh bất ngờ, có đôi khi thậm chí là chỉ còn lại một hai người, cũng vẫn hoàn thành nhiệm vụ đấy thôi?
Bởi vậy, chiến sĩ dưới trướng của Độ Biên Qủy Hùng đều rất mê tín anh ta.
Đúng là cái chết đáng sợ, xác thực rất đáng sợ, nhưng chỉ cần có niềm tin, thì có thể chiến thắng sợ hãi do cái chết đem lại.
Niềm tin của các chiến sĩ chính là, thần Độ Biên của bọn họ! Càng là thần lớn Thiên Hoàng.
Những người này không hổ đều là chiến sĩ huấn luyện chân chính, lập tức cầm vũ khí của mình, đi về nơi mịnh dự định phòng ngự rồi nhanh chóng ẩn nấp.
Chiến sĩ đặc chủng, chính là có thể thích ứng các loại tình huống chiến đấu, dù có ở nơi khó khăn như thế nào, cũng phải vượt qua khó khăn, cố gắng giành được thắng lợi.
Cho nên, chiến sĩ đặc chủng của Độ Biên Qủy Hùng cũng đều có loại cố chấp này.
Sau khi mỗi người bọn họ vào chỗ, cũng không có lập tức bắn súng lung tung, mà tiếp tục canh giữ ở vị trí của mình, quan sát chung quanh, chỉ cần có tung tích của kẻ địch xuất hiện thì súng trong tay bọn họ sẽ lập tức bắn ra ngọn lửa.
Ngoại trừ gió biển gào thét thì toàn bộ bầu trời đêm rất yên tĩnh.
Vù vù, máy truyền tin trên cổ tay đám Diệp Vô Phong, lại chấn động một cái.
Mấy người lập tức dùng tốc độ nhanh nhất để trốn, cẩn thận xem xét máy bộ đàm trên cổ tay.
Đây là hình ảnh mà Tiểu Yêu lấy được từ tia hồng ngoại trong ống nhắm, mặc dù không rõ lắm, nhưng có thể nhìn ra được, đối phương có mười ba người, đang đứng ở các chỗ trong sân nhỏ.
"Được." Diệp Vô Phong thầm nghĩ trong lòng: “Quả nhiên Tiểu Yêu không sai."
Quả thật Tiểu Yêu không sai, nhưng anh ta không phát động tiến công với Diệp Vô Phong, cũng không lập tức nổ súng, để tránh làm cho Độ Biên Qủy Hùng biết tay bắn tỉa của mình đã có chuyện.
Cuối cùng Độ Biên Qủy Hùng cũng nhớ lại: "Tay bắn tỉa! Lập tức báo cáo tình huống của kẻ địch!"
Tiểu Yêu nghe được, nhưng anh ta không thể báo cáo, chỉ có thể lập tức thông báo từ máy bộ đàm: Độ Biên đã phát hiện tay bắn tỉa xảy ra vấn đề! Cần lập tức tấn công.
Máy truyền tin trên cổ tay chấn động một cái, bọn người Diệp Vô Phong thấy tình huống này.
Không thể tiếp tục ẩn nấp, chủ yếu là đã hiểu rõ tình huống bố trí với kẻ địch.
Diệp Vô Phong gửi tin tức cho Du Kinh Hồng: Bắt đầu! Tiến vào sân nhỏ!
Sau khi Du Kinh Hồng vào, lập tức hiểu rõ tình tình căn cứ của kẻ địch trong sân nhỏ, dùng tốc độ nhanh nhất, đi vào một chỗ điểm yếu, kiểm tra độ cao của tường một lát, sau đó nhún người nhảy lên, leo lên đầu tường.
"Tách tách tách!" Cô ta vừa trèo lên đầu tường thì đã có một viên đạn bắn tới, bắn nát một mảnh tường làm nó bay tứ tung!
Trong lòng Du Kinh Hồng run lên, nhưng tay của cô ta kiên cố trèo tường không lùi bước nhưu cũ.
Dự liệu của cô ta cũng không sai, mặc dù đạn của đối phương bắn vào tường, cũng không có làm tay cô ta bị thương.
Mới vậy mà đã bị phát hiện sao? Du Kinh Hồng không cam tâm.
Bên này vang lên một tiếng súng, Tiểu Yêu lập tức điều chỉnh họng súng nhắm ngay đầu người kia.
Ầm! Tiếng súng ngắm của Tiểu Yêu vang lên!
Cái người kia, bị Tiểu Yêu bắn một nhát nátvào đầu, run rẩy một chút rồi mềm oặt ngã xuống.
Ầm! Tiểu Yêu lại bắn chết một tên địch bên cạnh Du Kinh Hồng!
Du Kinh Hồng xoay người nhảy lên đầu tường, trực tiếp người nhẹ nhàng nhảy xuống! Sau đó nhanh chóng đi vào bóng đêm rồi biến mất.
Trước kia Diệp Vô Phong trèo lên đầu tường thì đột nhiên phát hiện một cái camera bị giấu đi!
Diệp Vô Phong rụt trở về trong nháy mắt, anh âm thầm sợ hãi: Thế mà thằng cha Độ Biên này lại lắp nhiều camera như vậy?
Anh ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, lập tức bốc một nắm bùn gần đó, sau đó bắn ra trong nháy mắt!
Nắm bùn kia rất chính xác bắn trúng vào camera! Không phải tùy tiện luyện chiêu này là có thể luyện ra được.
Sau đó, Diệp Vô Phong không hề dừng lại, trực tiếp chui lên đầu tường rồi nhẹ nhàng nhảy xuống! Sau khi ẩn vào trong bóng tối, Diệp Vô Phong bỗng chạy về phía một tên địch đang ẩn nấp cạnh đấy!