"Tôi cũng không bảo cậu là lái thẳng vào trong, làm gì mà phải sợ như vậy?" Diệp Vô Phong mỉm cười.
Hàn Kỳ vội giải thích: "Anh Phong, tôi cũng không sợ, tôi chỉ là cảm thấy, chỉ hai người chúng ta, nếu như mà xông vào thì có chút mạo hiểm rồi."
Diệp Vô Phong thản nhiên nói: "Chỉ cần mình tôi xông vào thôi. Cậu phụ trách tiếp ứng bên ngoài cho tôi là được rồi, cách năm cây số là được. Một khi cậu gặp phải tình huống gì nguy hiểm, thì lập tức lái xe rời đi, không cần phải để ý đến tôi."
"Hả? Thế sao được?" Hàn Kỳ lập tức lắc đầu: "Nếu tôi đã tiếp ứng anh, thì làm sao có thể chạy trước được?"
Diệp Vô Phong trừng mắt nhìn anh ta một cái: "Nếu như cậu ở lại, chỉ trở thành gánh nặng của tôi mà thôi. Hơn nữa, đây là mệnh lệnh, rõ chưa?"
"Vâng!" Hàn Kỳ gật đầu, cảm động mà nhìn DIệp Vô Phong một cái, tiếp tục lái xe.
"Dựa theo chỉ dẫn của bản đồ, chúng ta còn cách biệt thự nhà Mộ Dung năm cây số nữa, cậu tìm chỗ kín đáo mà dừng xe lại. Nhớ kỹ, phải chuẩn bị sẵn sàng để chạy đi! Tuyệt đối không được ở lại lâu, nếu không rất có thể cậu sẽ phải đánh đổi cả tính mạng." Diệp Vô Phong nghiêm túc mà dặn dò.
"Vâng! Tôi hiểu rồi!" Hàn Kỳ gật đầu, nhìn bóng lưng của Diệp Vô Phong đang hòa vào màn đêm, viền mắt Hàn Kỳ trở nên ươn ướt.
Đã rất nhiều lần, anh ta ở bên cạnh Diệp Vô Phong, đều là được Diệp Vô Phong bảo vệ!
Nếu như có thể, anh ta đồng ý trả giá tính mạng của mình vì Diệp Vô Phong!
Đêm đã khuya, bóng hình của Diệp Vô Phong cứ giống như một linh hồn, xuất hiện ở bên ngoài nhà Mộ Dung, không biết làm sao mà anh tìm được một kẽ hở, sau đó dễ dàng rơi xuống đất, đi vào bên trong biệt thự được phòng thủ nghiêm ngặt của nhà Mộ Dung.
Trong biệt thự vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại tiếng bước chân của đội tuần tra.
Diệp Vô Phong ấn nấp cơ thể, không ngừng tra xét trong biệt thự, hy vọng có thể tìm thấy được chỗ mà mình thấy hứng thú, mục đích đêm nay anh đến đây, đương nhiên là để tìm bức tranh nổi tiếng đó.
Đối với Diệp Vô Phong mà nói, nếu như không tìm được bức tranh nổi tiếng đó, thì có diệt sạch nhà Mộ Dung, thì anh cũng vẫn thất bại.
Bởi vậy, đánh bại nhà Mộ Dung trên thương trường, chỉ là một mặt mà thôi, việc quan trọng nhất là, Diệp Vô Phong vừa đánh bại được nhà Mộ Dung mà vừa tìm được bức tranh đó.
Đi đến Hoa Hải, Diệp Vô Phong biết rất nhiều về nhà Mộ Dung, phát hiện ra rất nhiều tội ác của nhà Mộ Dung, lại càng có động lực để tiêu diệt nhà Mộ Dung.
"Gì cơ? Các người nghe rõ cho tôi! Thứ tôi muốn là từng người nhân viên của Hóa Cường đều bị thương nặng! Đều không thể đi làm được! Đánh tàn phế hết cho tôi! Các người không nghe rõ sao hả?" Đột nhiên Diệp Vô Phong nghe thấy một giọng nói, ngay lập tức nổi giận đùng đùng, vèo một tiếng đi đến một chỗ bên ngoài tòa nhà nhỏ, leo tường mà đi vào.
Người đang gọi điện thoại chính là Mộ Dung Nghĩa.
Anh ta đang tức giận với người trong điện thoại, đối phương cũng không dám cúp máy.
Diệp Vô phong đi đến tầng hai của tòa nhà đó, đứng bên ngoài cửa sổ là có thể nghe rõ ràng được cuộc nói chuyện trong phòng của Một Dung Nghĩa.
"Tôi nói cho cậu biết, phải lập tức nghĩa cách làm việc này cho tôi! Tôi muốn toàn bộ nhân viên của Hoa Cường phải chết không yên ổn! Cái gì cơ? Những nhân viên đó không về nhà sao? Các người là đầu heo à! Bắt cóc người nhà bọn họ cho tôi! Đánh cho tàn phế hết đi! Đánh chết luôn! Tôi không tin là bọn họ lại không trở về nhà!" Mộ Dung Nghĩa không hề biết Diệp Vô Phong đang nghe trộm, lúc nói chuyện thực sự là cả khuôn mặt và giọng nói đều rất dữ dằn.
"Vâng vâng vâng, cậu hai, cậu nói rất đúng, tôi bảo đảm là mọi người sẽ dốc hết sức mà làm tốt chuyện này."
Đột nhiên Mộ Dung Nghĩa cảm giác thấy cổ mình mát lạnh, anh ta kinh ngạc một chút, nhưng lại phát hiện miệng mình đã bị người ta bịt kín.
Hơn nữa, điện thoại của anh ta cũng bị người ta cướp đi, trực tiếp cúp máy.
Mộ Dung Nghĩa vô cùng khiếp sợ: Bản thân anh ta là cao thủ cảnh giới tông sư đấy! Là người như thế nào mà có thể nhân lúc mình không phát hiện, mà đến gần tập kích mình được?
Rõ ràng là cây dao nhỏ của đối phương có lực sát thương rất cao! Anh ta không dám nghi ngờ gì, người có thể dễ dàng khống chế mình như vậy, giết chế anh ta cũng chỉ như là giẫm chết một con kiến mà thôi.
"Mộ Dung Nghĩa, mày điên rồi nhỉ." Diệp Vô Phong vỗ vỗ trên người Mộ Dung Nghĩa, điểm mấy huyệt đạo, Mộ Dung Nghĩa liền cứng đờ, chỉ mỗi con ngươi vẫn đang liếc láo liên.
Diệp Vô Phong đặt cây dao nhỏ trên bàn trà, đánh giá xung quanh: "Mộ Dung Nghĩa, mày sống cũng rất xa xỉ đấy, không tồi không tồi."
"Mày…mày muốn làm gì hả?" Mộ Dung Nghĩa nói lắp.
"Ồ? Mộ Dung Nghĩa, vừa nãy trong điện thoại, mày đang sắp xếp cái gì đấy? Con người tao ấy, vô cùng xem trọng sự công bằng. Mày đối xử với tao như thế nào, thì tao có thể đối xử với mày như vậy, không sao chứ?" Diệp Vô Phong mỉm cười nói.
"Mày…" Mộ Dung Nghĩa nhịn không được mà sợ hãi: vừa nãy anh ta đang mệnh lệnh cho đám đàn em ra tay, đi đối phó với người nhà của công nhân Hoa Cường! Nếu như Diệp Vô Phogn cũng muốn đối với người nhà của mình như vậy…anh ta thực sự không dám nghĩ tới.
Anh ta biết rõ, Diệp Vô Phong là một cao thủ tuyệt đỉnh, mặc dù là nhà Mộ Dung, nhưng đắc tội vào một cao thủ xuất quỷ nhập thần như vậy, cũng không khác gì là gặp một tai họa khó mà đối phó được.
Chẳng lẽ tai họa này sẽ ập đến người mình đầu tiên sao? Suy nghĩa này như khiến Mộ Dung Nghĩa rơi vào hầm bằng.
Diệp Vô Phong lại đưa điện thoại về phía Mộ Dung Nghĩa: "Nếu như mày muốn để tao bỏ qua cho người nhà mày, thì lập tức gọi điện cho đàn em của mày, bảo bọn chúng lập tức dừng mọi hành động hãm hại nhân viên Hoa Cường lại, lập tức thả những công nhân Hoa Cường đã bắt ra."
"Không…không thể được." Mộ Dung Nghĩa nghiến răng nói.
"Anh Nghĩa…" Lúc này lại đúng lúc có một cô gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện nơi của phòng, chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ.
Diệp Vô Phong không cần nhìn cũng biết, chắc chắn đây là một trong số người phụ nữ của Mộ Dung Nghĩa, hơn nữa chắc chắn là người phụ nữ được cưng chiều nhất.
Vèo! Cơ thể Diệp Vô Phong xông thẳng đến, người phụ nữ căn bản không kịp phản ứng lại, đã bị Diệp Vô Phong nắm lấy cổ, không nói được gì.
Khuôn mặt cô ta tràn đầy sợ hãi, ánh mắt tràn đầy sự cầu cứu mà nhìn qua Mộ Dung Nghĩa, còn tràn đầy cầu xin và cầu khẩn mà nhìn về Diệp Vô Phong.
"Đừng có lớn tiếng, nếu không, tôi sẽ bẻ gãy cổ cô." Biểu cảm của Diệp Vô Phong rất tàn nhẫn, lạnh giọng mà nói.
"Ừm!" Người phụ nữ đó liều mạng mà gật đầu, nhưng mũi của Diệp Vô Phong lại ngửi được một hương thơm rất say đắm lòng người, thiếu chút nữa đã làm cho anh mềm lòng.
Diệp Vô Phong buông lỏng cổ của người phụ nữ ra, nắm chặt cây dao trong tay: "Chỉ cần giọng cô có gì không ổn, thì con dao này của tôi sẽ xuyên quá tim cô."
"Vâng vâng vâng, tôi biết rồi." Người phụ nữ muốn cách xa Diệp Vô Phong một chút, nhưng cô ta liền cảm thấy là hai chân của mình lại không nghe theo sự sai khiến của mình?!
Diệp Vô Phong khịt mũi, ngửi được một mùi tanh, anh lạnh lùng nhìn Mộ Dung Nghĩa: "Xem ra, chỗ này của mày còn có cả trẻ con đang bú sữa, này chắc không phải là con gái của mày chứ?"