“Không sao, Tề Anh, ngoan, ngủ đi.” Bạch Kiên Cường ôm Tề Anh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Em yêu, anh yêu em.”
Tề Anh lại dựa sát vào anh hơn, khẽ hôn lên mặt anh một cái: “Ông xã, em yêu anh.”
Ôm lấy cơ thể mềm mại ấm áp của Tề Anh, trong lòng Bạch Kiên Cường càng đau khổ hơn, không kìm được mà ôm ghì lấy Tề Anh, trong một khoảng thời gian không biết nên nói cái gì.
“Ông xã, em thấy anh không ổn lắm, cuối cùng có chuyện gì? Dù có khó khăn như nào, anh cứ nói ra, em có thể chia sẻ với anh.” Tề Anh lo lắng nhìn anh.
“Không có chuyện gì, Tề Anh, anh nhất định sẽ vượt qua, cho em một cuộc sống tốt hơn.” Tuy Bạch Kiên Cường nói thế, nhưng trong lòng lại phỉ nhổ bản thân tỷ lần, lời hứa đầu môi? Anh chính là đồ cặn bã!
Đến bây giờ, Bạch Kiên Cường đã hiểu rõ, mình bước lên một con đường không lối về,
Anh không có biện pháp trở lại lúc trước, chỉ có thể tiếp tục đi trên con đường này.
Con chuột vốn không thể ngẩng mặt nhìn trời, nhưng hiện tại chuyện anh sắp làm càng khiến anh không dám ngẩng mặt lên nhìn trời.
Nhân viên ở công ty Hoa Cường, có rất nhiều là đồng nghiệp của anh, đương nhiên là có tình cảm với nhau, nhưng hiện tại nếu Bạch Kiên Cường anh tự tay hủy Hoa Cường, nhiều người như thế mất đi bát cơm, sinh hoạt sẽ rơi vào cảnh khó khăn cùng cực!
Nhưng Bạch Kiên Cường không có lựa chọn! Anh chỉ có thể làm như thế, ngay cả khi anh đã thấy kết cục có thể xảy ra.
Vợ và con chính là điều mãn nguyện nhất cuộc đời Bạch Kiên Cường, nhưng hiện tại đó lại là điều khiến anh khúc mắc!
Bỏ vợ con? Làm sao có thể! Không bỏ cuộc? Vẫn bước tiếp trên con đường đó, nhưng lại không biết rõ kết quả ra sao.
Anh hận không thể phanh thây xé xác bản thân mình ra, tại sao lại gia nhập vào tổ chức con chuột hắc ám này?!
Một đêm không ngủ, Bạch Kiên Cường mang đôi mắt gấu trúc đi làm, Lâm Thư Âm nhìn thấy anh đi qua còn cố tình hỏi han: “Giám đốc Bạch, tinh thần anh không tốt lắm thì phải? Phải chú ý chăm sóc bản thân chứ.”
“A? Dạ, tổng giám đốc Lâm, tôi không sao.” Trong lòng Bạch Kiên Cường hổ thẹn, anh đang bày mưu tính kế hại cô ấy! Vậy mà cô ấy vẫn quan tâm anh! Bạch Kiên Cường anh không phải là con người nữa!
Vừa mới đến vị trí làm việc của mình, Bạch Nhạn Phỉ đã đi tới nói: “Giám đốc Bạch, hôm nay anh muốn… Ớ, anh sao vậy? Không khỏe ở đâu à? Đừng miễn cưỡng, tôi có thể tìm người khác làm những việc này.”
Bạch Kiên Cường lại xấu hổ không thôi, nhưng ngoài miệng vẫn nói cho qua: “Tổng giám đốc Bạch, ngài yên tâm, tôi cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Bạch Nhạn Phỉ nói: “Trong khoảng thời gian này tất cả đều làm việc quá tải. Giám đốc Bạch, nếu anh không chịu được thì có thể nghỉ ngơi vài ngày. Đừng lo lắng, tôi sẽ cho anh nghỉ có lương.”
“Ai! Vâng, tổng giám đốc Bạch, tôi biết rồi, tôi sẽ làm được thôi.” Nội tâm Bạch Kiên Cường cảm động tới mức nóng hầm hập, có những vị lãnh đạo tốt như thế thì làm sao cuộc sống không tốt được?
Không lâu sau, Tiêu Sắc cũng tới: “Tất cả mọi người dừng làm việc một Lâm Thư Âm, tôi có vấn đề cần nói! Mọi người đều biết chúng ta có mâu thuẫn với nhà họ Mộ Dung đúng không? Nhưng nhân viên công ty đương nhiên cũng có quan hệ tới chuyện này, nhà họ Mộ Dung khẳng định chèn ép trả thù chúng ta điên cuồng, thậm chí có thể dùng thủ đoạn bỉ ổi để đối phó với mọi người, cho nên tôi việc tôi đề nghị mọi người chú ý, hạn chế đi ra ngoài hết mức có thể, gặp chuyện khó khăn gì thì lập tức liên hệ với tôi! Mọi người nhớ không?"
"Tổng giám đốc Tiêu, chúng tôi có mâu thuẫn với người khác, ngài cũng quản sao?" Một người nhân viên không kìm được đặt câu hỏi.
Tiêu Sắc nói: "Khoảng thời gian này là khoảng thời gian cực kì đặc biệt. Cho nên, bất kì nhân viên nào trong công ty gặp phải vấn đề ngoài ý muốn, công ty đương nhiên sẽ qua tâm sát sao, giải quyết ngay lập tức! Mọi người không cần lo lắng gây phiền phức cho công ty, bởi vì toàn bộ anh chị em làm cho công ty chính là người một nhà! Công ty cảm ơn sự nỗ lực của mỗi một cá nhân, cũng đảm bảo sự an toàn cho anh chị em mỗi người!"
"Tốt!" Đã có nhân viên không nhịn được đứng lên vỗ tay, những người khác cũng đứng lên vỗ tay hưởng ứng.
Bạch Kiên Cường đờ đẫn đứng lên, theo dòng người vỗ tay một cách máy móc.
Hành vi của ba vị lãnh đạo chắc chắn không phải cố ý nhằm vào một người nào đó.
Nhưng Bạch Kiên Cường luôn luôn cảm thấy, ba người đã móc lối lại với nhau, như đặc biệt muốn nói với Bạch Kiên Cường!
Nhưng thật ra, ba vị tổng giám đốc này lúc nào cũng làm như vậy!
Bọn họ giúp đỡ nhân viên từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, giải quyết khó khăn do bên ngoài chèn ép? Giải quyết chuyện nhỏ trong gia đình? Giải quyết nỗi lo về sau?
Công ty Hoa Cường có thực lực ngày hôm nay, thậm chí đạt tới tình trạng nhân viên quá tải đương nhiên bởi vì có ba vị giám đốc quản lý có tình người.
Mỗi một lần tương tác quan tâm tới nhân viên một cách thật lòng, từng cái từng cái đều ghi tạc trong lòng mỗi người nhân viên ở đây!
Ba vị tổng giám đốc rời đi, nhóm nhân viên tụ tập chung một chỗ, không nhịn được nghị luận ầm ĩ.
"Mọi người thấy nhóm tổng giám đốc Lâm đối xử với chúng ta có được hay không?"
"Đương nhiên được rồi! Cho chúng ta phúc lợi mức cao nhất lịch sử, còn quan tâm nhà chúng ta khó khăn như nào, giờ hiếm có lãnh đạo tốt như vậy lắm."
"Đúng rồi, con gái tôi bị bệnh, tổng giám đốc Bạch tự mình lái xe đưa con bé tới bệnh viện, còn sắp xếp phòng tốt nhất, ứng tiền thuốc men...Tôi vẫn nhớ tới tận bây giờ đó, chuyện này khó thể tin nổi."
"Tôi có lần đụng xe đạp điện, tổng giám đốc Lâm đích thân tới giúp tôi giải quyết vấn đề. Ài, lúc ấy tôi không biết bày tỏ lòng cảm ơn như nào đó."
"Đúng rồi, đúng rồi, con tôi đi học cũng nhờ tổng giám đốc Lâm phái người sắp xếp vào trường tốt đó!"
...
Bạch Kiên Cường đờ đẫn nghe đồng nghiệp nghị luận về ba bị tổng giám đốc xinh đẹp, trong lòng anh lại có một suy nghĩ viển vông.
Đương nhiên được a! Đem chúng ta phúc lợi nâng lên ấy ta cái kia tâm a, quả thực không biết như thế nào biểu đạt ta cảm kích.
Đúng vậy a đúng vậy a, hài tử của ta đi học, vẫn là Lâm tổng phái người tìm quan hệ đâu!
Anh những chuyện mọi người nói là thật và mâu thuẫn trong lòng anh càng trở lên gay gắt hơn.
Sờ vào lọ thuốc độc trong túi áo, Bạch Kiên Cường đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào mình! Cứ như thể mọi người biết anh là kẻ phản bội!
Anh nhanh chóng lẩn khỏi đám đông, đi vào phòng vệ sinh, dùng nước lạnh xả lên đầu mình.
Cả ngày hôm đó, Bạch Kiên Cường rơi vào trong tình trạng đờ đẫn và công việc của anh cũng rối tinh rối mù.
Đợi đến lúc anh giao bản báo cáo tới tận tay Bạch Nhạn Phỉ, Bạch Nhạn Phỉ nhìn tới nhìn lui, đôi lông mày khẽ cau lại.
Bạch Kiên Cường giật thót mình, vô ý thức nói: “Tổng giám đốc Bạch, nếu tôi làm không tốt, tôi có thể làm lại một lần nữa.”
Bạch Nhạn Phỉ đột nhiên nhoẻn miệng cười, đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm vào Bạch Kiên Cường: “Giám đốc Bạch, tôi để ý anh từ sáng, hôm nay anh có chuyện gì đặc biệt sao? Không hề để ý tới công việc của mình? Không sao đâu, nếu gia đình có chuyện gì khó khăn, anh cứ nói cho tôi, tôi hy vọng anh có thể yên tâm làm việc, tôi nhất định sẽ giúp anh giải tỏa lo lắng.”
“Không sao! Tổng giám đốc Bạch, tôi thực sự không có chuyện gì.” Bạch Kiên Cường vội vàng giải thích: “Để tôi cầm bản báo cáo về làm lại, tôi tăng ca cũng được.”
“Không cần đâu, tôi giúp anh sửa một vài chỗ là được rồi. Giám đốc Bạch, anh đã không chịu nói thì tôi cũng không hỏi nhiều. Hy vọng anh có thể nhanh giải quyết vấn đề của mình, rồi chú tâm vào công việc.” Bạch Nhạn Phỉ xua tay, ý bảo anh đi về.