Mục lục
Thần cấp ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bảo vệ kia hơi giật mình, anh ta vội nói: “Vậy chúng ta mau gọi điện cho ông chủ đi, chuyện này rất nghiêm trọng đó.”



Đến nước này Diệp Vô Phong biết mình không thể giấu được nữa, nếu để hai người Lý Thích biết két sắt bị động vào, chắc chắn bọn họ sẽ di chuyển đồ đạc trong két sắt đi chỗ khác.



Nên anh chẳng hề do dự, nhân lúc hai bảo vệ lấy điện thoại ra thì anh liền xông ra.



Tốc độ của anh cực kỳ nhanh, hai bảo vệ chỉ kịp lộ vẻ mặt ngạc nhiên, đã bị Diệp Vô Phong đánh ngất ngay tức khắc.



Diệp Vô Phong lắc đầu thở dài: “Hai người này thật lợi hại, chuyện như vậy mà cũng có thể phát hiện ra, nhưng tôi không thể để cho hai người phá hỏng chuyện của tôi đâu.”



Sau khi đánh ngất hai bảo vệ, Diệp Vô Phong tiếp tục nhìn két sắt, nhưng đúng lúc này, còi báo động của công ty bỗng vang lên.



Lúc này Diệp Vô Phong bỗng biến sắc, ban ngày lúc anh tới đây đã quan sát xung quanh rồi, nơi này chẳng hề có camera.



Nhưng bây giờ lại có còi báo động, điều này chứng tỏ anh đã bị người khác phát hiện ra, do đó anh có thể chắc chắn, trong phòng làm việc này có camera giấu kín.



“Mình bị mắc bẫy rồi.” Vẻ mặt Diệp Vô Phong sa sầm, nhưng anh biết, anh nhất định phải lấy cho bằng được.



Nhưng trước đó, anh phải hủy camera này đã.



“Mình nhớ phòng giám sát ở tầng năm, lúc đó mình còn cố ý nhìn kết cấu tòa nhà này.” Diệp Vô Phong ngẫm nghĩ, rồi quyết định lấy đồ trong két sắt này trước.






Do đó toàn bộ nhân viên trong phòng giám sát đều trợn tròn mắt như nhìn thấy quỷ.



Trong hình ảnh, Diệp Vô Phong duỗi thẳng một ngón tay, rồi đâm xuyên qua vách tường như đâm một miếng đậu phụ.



Diệp Vô Phong phá vỡ vách tường xung quanh két sắt, sau đó lấy két sắt từ bên trong bức tường ra.



Mọi người đều hít sâu một hơi: “Đây là quái vật gì thế?”



Chỉ thấy Diệp Vô Phong quay đầu nhìn về phía camera, rồi nở nụ cười độc ác.



Trong lòng các nhân viên công tác đều căng thẳng, không biết Diệp Vô Phong tìm thấy vị trí đặt camera bằng cách nào.



Nhưng bọn họ biết, Diệp Vô Phong sắp tới tìm bọn họ rồi.



Bọn họ ngày càng căng thẳng, bốn năm nhân viên công tác đều rút súng ra nói: “Mọi người không cần phải sợ, mặc dù anh ta rất mạnh, giống như quái vật, nhưng trong tay chúng ta có súng, có thể tiêu diệt anh ta.”



Đội trưởng nói xong câu này thì mấy người khác cũng bình tĩnh trở lại.



Nhưng đúng lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên, mọi người đều sửng sốt.



Diệp Vô Phong đặt két sắt xuống sàn, tùy ý nói: “Mấy người có thể mở cửa không? Chắc chắn tôi sẽ không giết mấy người.”



Đội trưởng chĩa khẩu súng trong tay về phía cửa, mấy nhân viên công tác khác cũng học theo động tác của đội trưởng.



Diệp Vô Phong lại nói: “Xem ra tôi phải phá cửa để xông vào rồi, nhưng tôi không hề thích cách thức thô lỗ này, chắc mấy người cũng không thích đúng không?”



Đám người trong phòng giám sát đều vô cùng yên tĩnh nhìn về phía cửa.



Diệp Vô Phong dồn sức mạnh xuống chân mình, sau đó đạp vào cánh cửa.



Chỉ thấy cánh cửa này hoàn toàn không chịu nổi một cước, mà bay ngược ra ngoài, ngay cả khung cửa cũng bay vào trong phòng giám sát, rồi đập trúng đội trưởng.



Mấy người khác đều sợ hết hồn, rồi đồng loạt nổ súng về phía cửa.



Nhưng Diệp Vô Phong đã sớm nhìn thấy khẩu súng trong tay bọn họ, nên trốn sau vách tường ở bên cạnh ngay.



Đoàng đoàng đoàng!!!



Toàn bộ đạn đều bị bắn hụt, Diệp Vô Phong khẽ cười, rồi xách két sắt lên ném vào bên trong.



Rầm!






Két sắt nặng gần hai trăm cân đập vào người nhân viên công tác, tất nhiên nhân viên công tác này bị đập đến mức ngất xỉu tại chỗ, không biết trên người bị gãy bao nhiêu khúc xương.



Mấy nhân viên công tác khác thấy Diệp Vô Phong vỗ tay thỏa mãn đi vào bên trong thì nhất thời quên cả việc nổ súng.



Bọn họ hoàn toàn không dám lộn xộn.



Anh có thể đạp bay cánh cửa, khiến đội trưởng của bọn họ bị đập trúng đến mức ngất xỉu, rồi né tránh nhiều đạn như vậy, hơn nữa còn ném cả két sắt vào người nhân viên công tác.



Một loạt hành động như người khổng lồ này đã khiến bọn họ chấn động, rồi bọn họ nhìn thấy vẻ mặt nhàn nhã của Diệp Vô Phong, càng khiến bọn họ không dám nhúc nhích hơn.



Bây giờ bọn họ mới phát hiện ra khẩu súng trong tay bọn họ giống như thùng rỗng kêu to, hoàn toàn không có tác dụng uy hiếp.



Diệp Vô Phong bất đắc dĩ nói: “Mấy người cũng thật là, mấy người cứ ngoan ngoãn mở cửa ra không được à? Sao cứ nhất quyết ra tay với tôi, tôi đâu có muốn xông vào giết mấy người, mà tôi chỉ muốn cắt bỏ hình ảnh trong camera thôi.”



Rồi anh đi tới trước đài giám sát, cắt bỏ toàn bộ hình ảnh của mình, làm xong mấy chuyện này, anh mới khẽ cười với mấy nhân viên công tác đang đứng bên cạnh run lẩy bẩy, rồi tiếp tục đi ra bên ngoài.



Đợi đến khi xác định Diệp Vô Phong đã rời đi, lúc này mấy nhân viên công tác mới hoảng hốt báo cảnh sát, rồi thông báo mọi chuyện cho ông chủ, hơn nữa còn giúp mấy nhân viên bị thương gọi xe cấp cứu.



Nhất thời, buổi tối hôm nay công ty Chính Hòa bỗng trở nên náo nhiệt.



Lý Thích và Trịnh Phi đang đứng trước phòng làm việc của mình, rồi trầm mặc nhìn chiếc lỗ dài hơn nửa mét.



Sắc mặt bọn họ đều u ám.



Bảo vệ của công ty Chính Hòa đều đồng loạt đứng sau lưng bọn họ, ai cũng cúi đầu, cực kỳ sợ hãi.



“Tên khốn này! Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?” Lý Thích nghiến răng, cực kỳ giận dữ nói.



Trịnh Phi càng giận dữ hơn, anh ta không thể ngờ rằng Diệp Vô Phong lại làm như vậy, đây hoàn toàn không phải là thủ đoạn của một thương nhân đứng đắn.



“Tôi phải giết anh ta!” Lý Thích đã chịu hết nổi rồi, nghe bảo vệ nói Diệp Vô Phong đã vác két sắt đi thì càng giận dữ hơn.



Đúng là coi trời bằng vung, xem thường pháp luật!



“Các người hãy đi tập hợp mọi người lại, hôm nay chúng ta phải giết chết Diệp Vô Phong, mau bao vây khách sạn Snowton lại cho tôi.” Lý Thích quát lớn.



Nhưng đúng lúc này Trịnh Phi lại vội vàng ngăn cản Lý Thích: “Khoan đã, bây giờ vẫn chưa phải lúc làm chuyện này, chúng ta có thể nhờ cảnh sát giúp chúng ta giải quyết chuyện này.”



Lý Thích lạnh mặt nói: “Anh có bị điên hay không? Bảo cảnh sát nhúng tay vào ư? Anh định lấy đồ đựng bên trong két sắt đó ra ngoài hay sao? Anh có biết bên trong đựng thứ gì không hả?”



Trịnh Phi nở nụ cười nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể mang két sắt về, mà không cần phải mở ra trước mặt bọn họ, bọn họ cũng không có quyền ép chúng ta phải làm thế.”



Bây giờ Lý Thích đang sa sầm mặt, suy nghĩ về tính khả thi trong chuyện này, nhưng anh ta có nghĩ thế nào cũng cảm thấy cách để cảnh sát giúp đỡ này sẽ mang theo tính nguy hiểm. Không bằng tự mình dẫn người đi qua đó trừ khử Diệp Vô Phong là xong.



Dù gì bên nhà họ Nguyên cũng sẽ giúp đỡ, khiến toàn bộ lời chất vấn của khách sạn Snowton đều không được thành lập, rồi bọn họ và công ty vẫn có thể vui vẻ tự tại.



Trịnh Phi nói: “Nếu chuyện gì cũng phải nhờ nhà họ Nguyên giúp đỡ, anh cảm thấy có tốt không? Mặc dù chúng ta có quan hệ với nhà họ Nguyên, nhưng cũng không đến nỗi xảy ra chuyện gì cũng mời nhà họ Nguyên tới giúp đỡ, làm vậy chẳng khác nào chúng ta đang rất ỷ lại vào nhà họ Nguyên đúng không?”



Lý Thích biết Trịnh Phi nói cũng có lý, cuối cùng anh ta chỉ có thể đồng ý với suy nghĩ của Trịnh Phi, rồi nói: “Vậy anh gọi điện bảo bọn họ tới đây đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK