Giọt mồ hôi lăn trên gò má, chảy xuống!
Diệp Vô Phong nghênh đón: “Tôi là Diệp Vô Phong.”
“Ôi, anh Diệp à, anh đến Mỹ Thụ Loan sao không báo với em một tiếng? Em là Lôi Minh, quản lý chính của nhà hàng Mỹ Thụ Loan, chào mừng anh Diệp ghé thăm!” Vừa nói, Lôi Minh vừa khom người cúi thật sâu chào Diệp Vô Phong.
Mồm miệng Bạch Xuân Yến không nói được lời hay, nhịn không được hỏi: “Quản lý Lôi này, anh chắc bên trong còn phòng chứ?”
Lôi Minh kính cẩn nhìn Diệp Vô Phong: “Anh Diệp, xin lỗi đã để anh phải chờ bên ngoài lâu như vậy. Hướng này, mời anh!”
Đầu ông đầy mồ hôi, cười cười với Bạch Xuân Yến: “Đương nhiên là còn! Còn là phòng Phỉ Thủy Tinh Quang cao cấp nhất.”
“Cái gì?” Bạch Xuân Yến vô cùng hoảng sợ! Lưu Đại Xuân, Tần Vũ cũng kinh hãi!
Ở Hoa Hải, người mới có thể không biết đến Mỹ Thụ Loan, nhưng phòng Phỉ Thủy Tinh Quang cực kỳ xa hoa chỉ sợ ai ai cũng biết.
Phòng Phỉ Thủy Tinh Quang được đặt riêng biệt trên lầu cao nhất của nhà hàng Mỹ Thụ Loan, là một căn phòng được xây dựng vô cùng xa hoa, có thể dùng để tụ họp, hẹn hò, hễ kẻ nào có thể vào phòng Phỉ Thúy Tinh Quang ăn cơm, chắc chắn đều là người giàu có nhất Hoa Hải, còn phải đặt trước nửa tháng!
Phỉ Thúy Tinh Quang có thể đảm bảo toàn bộ người bên trong căn phòng chu vi hơn m có thể cảm nhận được sự xa hoa và nở mày nở mặt, cũng bảo đảm bí mật, không ai biết người đang ở bên trong là ai.
Có người nói, lúc xây Phỉ Thúy Tính Quang tổng cộng hết hai mươi mốt tỷ, kết hợp cả hiện đại và cổ đại, cả khoa học kỹ thuật và sự xa hoa.
Ở đây ăn cơm không chỉ tượng trưng cho sự giàu có mà quan trọng hơn còn tượng trưng cho thân phận.
Nhóm người Lưu Đại Xuân và Bạch Xuân Yến khiếp sợ không thôi, nhưng quan trọng hơn là, bọn họ nghe nói, nếu đến phòng Phỉ Thúy Tinh Quang ăn cơm, dù ít hay nhiều người cũng phải tốn ít nhất là ba tỷ! Nếu thực khách yêu cầu cao hơn, giá cả còn hơn nữa.
Bọn họ chỉ đang lo là, vừa nói bọn họ nói mình sẽ trả tiền! Tận ba tỷ lận đó!
Vậy nên, khi Diệp Vô Phong và Lâm Thư Âm đi theo Lôi Minh, bọn họ theo sau, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
“Giám đốc Lôi à, thật ra thì, bọn tôi chỉ có mười mấy người, ăn cơm ở phòng Phỉ Thúy Tinh Quang có phải hơi xa xỉ không?” Bạch Xuân Yến cẩn thận hỏi.
Lôi Minh đáp: “Nào có, các vị cứ việc qua đó, tôi đã sắp xếp xong cả rồi.”
Đi vào thang máy, nhanh chóng đến phòng Phỉ Thúy Tinh Quang ở tầng cao nhất, trong lúc đó thang máy không dừng ở bất cứ tầng nào khác.
Điều này có nghĩa là, thang máy này là thang máy chuyên dụng của phòng Phỉ Thúy Tinh quang!
Hơn thế nữa, cả thang máy vô cùng sạch sẽ, ngăn nắp, thậm chí còn điều khiển bằng âm thanh, phô ra hết những tiện ích của khoa học kỹ thuật hiện đại.
Thang máy chưa mất đến một phút đã đi đến tầng cao nhất.
“Oa!”
“Trời ạ!”
“Đẹp quá!”
“Nơi này đúng là cảnh trên trời!”
Mọi người vừa ra khỏi thang máy đã bị những thiết bị kì diệu được lắp đặt ở Phỉ Thúy Tinh Quang làm cho kinh ngạc, vô thức phát ra lời khen ngợi, ngay cả Lâm Thư Âm cũng nói: “Đúng là rất đẹp! Thậm chí còn có thể nhìn thấy được bầu trời sao! Công trình này thật sự rất kỳ diệu!”
Nóc nhà hình tròn lợp ngói lưu ly, xung quang có các hồ cá tạo hình đẹp đẽ, đồ điêu khắc, đồ chỗ, tranh chữ của những danh nhân, nhiều nơi trên tường còn được làm bằng ngọc lưu ly, nhìn qua giống như thủy tinh, kết hợp với hiệu quả rực rỡ của ánh đèn, nhìn vào có cảm giác lấp lánh lóa mắt, khiến người khác rung động.
Ngoài ra, có nhiều tiện ích trong phòng đều được điều khiển bằng giọng nói, Lôi Âm đích thân biểu diễn, khiến cho Lâm Thư Âm và các bạn học của cô tán thưởng không thôi.
“Xin chào Tiểu Tinh, mở cửa nào!”
“Xin chào Tiểu Tinh, bật đèn!”
“Xin chào Tiểu Tinh, tắt đèn!”
Tần Vũ nhìn đến mức đôi mắt híp thành một đường: “Ui cha! Kỳ diệu quá!”
Bạch Xuân Yến hô: “Quá xa xỉ!”
Lưu Đại Xuân và mấy bạn học nam vẫn còn rụt rè, nhưng trong lòng họ đã rung động, cũng chẳng có cách nào hình dung nổi.
Thậm chí mọi người còn chẳng biết nên đặt tay chân ở đâu, có vẻ đang rất cẩn trọng.
Cũng chỉ có Diệp Vô Phong đang đứng bên cạnh Lâm Thư Âm là lạnh nhạt nhìn mọi việc, giống như những thứ xa hoa nơi này không hề khiến anh cả thấy hứng thú.
“Giám đốc Lôi, nghe bảo Phỉ Thúy Tinh Quang có một màn hình chiếu lớn, nó là cái gì vậy?” Hai mắt Bạch Xuân Yến trở nên mê ly, ánh mắt đầy sự ghen tỵ, lắm lúc lại nhìn về phía Lâm Thư Âm.
Lôi Minh giới thiệu: “Màn hình chiếu là thứ đặc sắc nhất của Phỉ Thúy Tinh Quang chỗ chúng tôi, nó có thể phát cảnh bên trong phòng ăn này lên một màn hình lập thể lớn, tất cả những người trong phạm vi mười ki lô mét quanh đây đều có thể nhìn thấy được.”
“Oa! Thật á!” Bạch Xuân Yến ngẩng đầu lên nhìn: “Vậy giờ có thể chiếu thử ảnh của bọn tôi không?”
“Đương nhiên là được.” Lôi Mình nhìn Diệp Vô Phong: “Anh Diệp, anh muốn chiếu ảnh không?”
Diệp Vô Phong nhìn Lâm Thư Âm: “Em nói xem?”
Lâm Thư Âm lắc đầu: “Bỏ đi ha? Nói vậy thì phô trương quá.”
Bạch Xuân Yến thấy được, Diệp Vô Phong nghe lời Lâm Thư Âm, kêu làm gì thì làm đó, mà giám đốc Lôi lại chỉ nghe lệnh của Diệp Vô Phong!
Tuy Tần Vũ chưa từng nhìn thấy màn hình chiếu sáng kia thì hơi thất vọng, nhưng cô ấy kéo kéo tay Lâm Thư Âm, dễ thấy được quan hệ của hai người họ không phải tốt bình thường.
Sau đó, Lôi Minh bắt đầu hướng dẫn mọi người sử dụng hệ thống điều khiển bằng giọng nói của Phỉ Thúy Tinh Quang, dù là đèn treo, bàn, hay bất kỳ thứ gì khác đều có thể điều khiển bằng âm thanh, di chuyển chỗ và góc ngồi đến mức thoải mái!
Trong lúc Lôi Minh đầu đầy mồ hôi, hăng hái giới thiệu. những người khác nồng nhiệt lắng nghe thì Diệp Vô Phong cười gượng nói: “Ông Lôi, ông lui xuống đi, gọi một cô gái xinh đẹp đến giới thiệu cho chúng tôi là được rồi.”
Lâm Thư Âm nghe Diệp Vô Phong nói Lôi Minh như vậy thì không khỏi cười cười.
Đám người Lưu Đại Xuân thì lại trực tiếp bật cười: Diệp Vô Phong đúng là thẳng thắng, cậu ta không sợ đắc tội với vị giám đốc Lôi này à?
Lôi Minh nở nụ cười xấu hổ: “Dạ dạ dạ, thật ra thì em muốn đích thân phục vụ anh. Vậy để em xuống trước, rồi sẽ phái quản lý của Phỉ Thúy Tinh Quang tự đến giải thích với mọi người.”
Diệp Vô Phong thấy ông ta định đi thì lập tức theo đến cửa thang máy, lúc níu vai ông ta, anh cảm thấy trong tay toàn là mỡ thì lập tức bỏ tay ra: “Ông Lôi, bọn tôi còn một người khách nữa, tên Quách Chấn Vũ, là người tôi muốn chèn ép nhất đêm nay, nếu anh ta tới thì cứ dẫn anh ta lên đây.”
“Quách Chấn Vũ? Dạ dạ, cho dù cậu ta không đến em cũng sẽ phái người đi tìm cậu ta! Ha ha! Anh Diệp, anh cứ yêu tâm, phòng Phỉ Thúy Tinh Quang sẽ thỏa mãn tất cả các yêu cầu hợp lý của thực khách.” Lôi Minh cười hì hì đi vào thang máy, vẫy tay tạm biệt Diệp Vô Phong.
Chưa đầy ba phút, một cô gái xinh đẹp đã bước ra từ trong thang máy, cô gái này không chỉ đẹp mà dáng người cũng rất bốc lửa, giọng nói nhẹ nhàng êm tai, giống như đạt đến trình độ của MC truyền hình, tiếng phổ thông của cô ta cũng rất tốt: “Chào anh Diệp, chào các anh chị, em là Lục Phi Phi, quản lí phòng Phỉ Thúy Tinh Quang, là phục vụ riêng của mọi người, các anh chị có bất cứ yêu cầu gì có thể nói với em, em sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của mọi người.”