Anh ta mặc bộ vest màu đen và trên tay cầm một thanh tam lăng quân thích*, trên có rãnh máu rõ rệt để không khí lùa vào cơ thể của kẻ địch.
Một khi vết thương có không khí thì sẽ rất khó mà lành lại được, và cơn đau sẽ càng dữ dội hơn những vết thương bình thường.
Tam lăng quân thích thường được quân đội đặc chủng sử dụng, nên Yêu Phong trong đầu đã bắt đầu không ngừng tìm kiếm trở thành quân đội đặc chủng sát thủ. Rồi rất nhanh tỉnh ngộ.
“Anh là sát thủ tự do, đúng chứ, Kate?”
Yêu Phong nhìn Kate khẽ cười.
Còn Kate quay người rồi lùi ra phía sau, khuôn mặt dường như càng trở nên u ám.
Trong lúc nói chuyện Yêu Phong cũng không ngừng công kích, chỉ là Kate có một trực giác vô cùng chính xác, đã biết được phương hướng tấn công của Yêu Phong.
“Anh như này sao mà được, Diệp Vô Phong đã dẫn Lâm Thư Âm xuống tầng một rồi mà anh vẫn chơi với ngươi không liên quan như tôi đây trên này à.”
Yêu Phong được trận cười phá lên.
Nhưng Kate chẳng mảy may nóng vội, anh ta biết rằng trước mặt mình có vô số những sợi vô hình, những sợi đó đủ để cắt xác anh ta ra.
Đó chính là vũ khí của Yêu Phong và cũng là thủ đoạn giết người ngày trước của anh ta. Giết người trong âm thầm, dù cho bản thân có mặt tại hiện trường, có giết người đi chăng nữa thì cũng sẽ chẳng ai biết được là do chính anh ta đã giết.
Chính bởi những sợi đó là thứ mà mắt thường không thể nào nhìn thấy được.
Kate không hề có ý định rời khỏi mà nhấc một chậu cây trong phòng làm việc ném về phía Yêu Phong.
Rầm rầm rầm!!
Chiếc chậu cây trước mặt Yêu Phong đã vỡ tan tành, ngay lúc này Kate đột ngột lao tới. Cơ thể anh ta thực hiện những đòn người thường khó mà làm được. Suôn sẻ vượt qua các sợi mảnh rồi lao đến được trước mặt Yêu Phong.
“Vũ khí của anh dù bình thường căn bản không nhìn thấy được, nhưng chỉ cần làm thứ gì đi qua sợi mảnh của anh thì lập tức có thể biết được vị trí của nó!”
Cú đâm của cây tam lăng quân thích trên tay Kate sớm đã sẵn sàng, khi đã đến gần Yêu Phong thì nhanh chóng phi ra, chiếc tam lăng quân thích anh ta đang nắm với mũi dao sáng rực lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Tốc độ anh ta nhanh kinh khủng, trong nháy mắt đã đưa tam lăng quân thích đến ngay trước mặt của Yêu Phong chỉ cách cổ chừng mấy phân mà thôi.
Yêu Phong hét lớn, quần áo trên người đều đã rục rịch. Anh ta lấy bàn tay chém một phát đáp xuống cánh tay của Kate, ngăn chặn đòn tấn công của đối phương.
Lòng bàn tay của Yêu Phong sưng tấy và ửng đỏ, khi xuất chiêu không ngờ lại xuất hiện làn khói trắng mờ mờ ảo ảo, chỉ là rất mong manh nên khó mà nhìn rõ được.
Bàn tay tấn công thẳng vào cánh tay Kate khiến anh ta đau đớn vô cùng, liền vừa xoay người thu tay đổi chân vừa ngắm đạp vào eo Yêu Phong.
Còn Yêu Phong thì tránh ra phía sau.
Ầm!!
Đòn tấn công của Kate thất bại, làm chiếc bàn làm việc bên cạnh vỡ vụn.
Ánh mắt hai bên giao nhau, ra tay tới tấp, không ai nhường ai, dồn nén lượng lớn nội công không ngừng ra đòn, cả tấn công lẫn phòng thủ, mà chiêu thức của hai người lại khác nhau một trời một vực.
Các chiêu thức của Yêu Phong dựa trên võ thuật chính thống Trung Hoa, mỗi chiêu đều rất được chau chuốt mà uy lực thì lại rất mạnh mẽ.
Còn chiêu thức của Kate thiên về phong cách chiến đấu tự do, mỗi khi xuất chiêu thì đều ra sức giải quyết kẻ thù chỉ với một đòn duy nhất, đòn đánh ra chắc chắn phải là đòn chí mạng.
Nhất thời hai người khó có thể phân thắng bại.
Đòn trưởng bàn tay giao nhau phát ra những tiếng động lớn, cả căn phòng làm việc bị phá hủy, giấy tờ văn kiện bay tứ tung, bàn ghế đều đã bị đập tan tành khi dính đòn tấn công.
Hai lòng bàn tay Kate nắm như một phát đại bác, như bắn nổ cánh tay của Yêu Phong ở vị trí chặn, buộc đối phương phải lùi bước. Anh ta lộ ra nụ cười: “Không ngờ Yêu Phong khiến chấn động cả thế giới năm đó sức mạnh lại yếu ớt đến bước đường này, xem ra thời gian đích xác đã làm sức mạnh anh giảm đi khá nhiều đấy, trông dáng điệu anh như đã từ chức ở ẩn rồi đúng chứ?’
Yêu Phong nheo mắt cười, nói: “Vậy nên có liên quan gì đến anh sao?”
“Chỉ là cảm khái chút thôi, ngày trước một mình anh phá hủy cả một tổ chức hùng mạnh, sức mạnh hồi đó chắc đã là thời kỳ đỉnh cao của anh đúng không?”
Kate chế nhạo.
Yêu Phong vẫn mặt mày rạng rỡ không hề sốt sắng quyết đấu với Kate, dù sao kéo dài được càng nhiều thời gian thì càng có lợi cho anh ta.
Kate lắc lắc đầu: “Thật ra tôi có nghe được một lời đồn như này, ngày trước hà cớ gì anh lại phá hủy cái tổ chức đó, chính là vì một người phụ nữ đúng chứ.”
“Vì để cứu một người phụ nữ, sau đó dẫn cô ta về Trung Hoa ở ẩn. Nhưng thật đáng tiếc có đoán đến đâu anh cũng chẳng thể ngờ người phụ nữ đó chẳng phải chết bởi kẻ thù, mà lại chết ngay trong tay anh đây nhỉ.”
Yêu Phong bỗng dập tắt đi nụ cười, khí thế cả người đột nhiên tăng vọt. Còn Kate lại càng thêm vui sướng, cơ hồ đã cởi thắt được vết sẹo của Yêu Phong, vô cùng thích thú với bộ dạng bối rối của anh ta lúc này.
“Vậy nên giờ anh đang thẹn quá hóa giận sao hả? Tôi tin rằng là anh ở Trung Hoa vẫn luôn không dám đối diện với sự thật rằng người phụ nữ mà anh yêu đến chết đi sống lại lại đến để giết mình.”
Nói xong, cây tam lăng quân thích trên tay Kate một lần nữa tấn công, lần này nó thoát khỏi bàn tay mà phần cán được buộc bởi dây thép.
Yêu Phong lùi một bước, cơ hồ vươn tay rất chậm, nhưng tốc độ chậm rãi này vừa đủ để nắm lấy được thanh tam lăng quân thích.
Sắc mặt Kate đột nhiên thay đổi, ngay lập tức buông chiếc tam lăng quân thích của mình mà lùi về phía phòng làm việc.
Yêu Phong lại bước một bước, chiếc tam lăng quân thích trong tay lao ra như viên đạn trực tiếp xuyên thủng chiếc tàu lượn Kate mang đến.
Loại uy lực này hoàn toàn có thể so sánh với đạn thật, thậm chí còn mạnh hơn, dù sao đạn thật hoàn toàn không có khả năng mà xuyên thủng tàu.
Yêu Phong bước đến, chỉ thấy tốc độ vô cùng nhanh, đến khi xuất hiện trước mặt Kate thì đối phương vẫn chưa kịp thời phản ứng.
Yêu Phong ngay lập tức trở lại trạng thái đỉnh cao, còn Kate thì không thể nào ngờ Yêu Phong lại còn có thể làm được điều này.
Anh ta kinh hãi lùi về sau, nhưng còn lùi nữa sẽ bị rơi xuống, nên không còn đường lui chỉ có thể bước lên mà lao về phía Yêu Phong.
Yêu Phong điềm nhiên giơ một tay lên.
Bùm!!
Cả căn phòng làm việc rung lên một phát, còn Kate thì bay ra ngoài, lơ lửng trên không trung rồi rơi xuống tự do.
Nơi này cách mặt đất đến hai ba trăm mét, dù có là người mạnh đến cỡ nào cũng đừng mong còn mạng.
Sau khi Yêu Phong giải quyết tất cả thì bước ra ngoài phòng làm việc, nhìn về phía xa xăm. Lúc này đây sự mơ hồ của anh ta gần như giảm đi rất nhiều.
Diệp Vô Phong đã dẫn Lâm Thư Âm tới tầng một, khi cửa thang máy mở ra Diệp Vô Phong đã tung ra cú đấm đầu tiên.
Trước cửa quả nhiên có sát thủ nằm vùng, súng trên tay đã sẵn sàng bóp cò.
Nhưng tốc độ Diệp Vô Phong lại nhanh hơn, tên sát thủ chỉ cảm thấy lờ mờ và bay vút ra ngoài với toàn thân đau đớn.
Ngay lúc này Trương Long Trương Hổ đều vô cùng cảnh giác đến cạnh Diệp Vô Phong, bên họ còn dẫn thêm bảy tám cao thủ.
“Xông ra!”
Diệp Vô Phong tạm thời chưa rõ số lượng sát thủ nên để đảm bảo an toàn vẫn nên nhanh chóng tới cục Hồng Thuẫn.
“Bảo vệ giám đốc Diệp!”
Diệp Vô Phong ôm lấy Lâm Thư Âm rồi nhìn tứ phía xung quanh, anh dùng chân móc lên khẩu súng tiểu liên dưới đất, cầm trong tay rồi đi ra ngoài.
Trương Long báo cáo nói: “Xe đã chuẩn bị bên ngoài rồi ạ!”
(*)Tam lăng quân thích: Một loại vũ khí được tín đồ quân đội ca ngợi, mọi người quen thuộc về nó với nhiều truyền thuyết “đẫm máu”. Nó sau khi đâm vào cơ thể sẽ nhanh chóng chảy máu, vết thương thường có hình dạng đặc biệt và không thể khâu lại được. Có người đồn loại vũ khí này đã bị Liên Hợp Quốc cấm vì quá mạnh và vi phạm tinh thần nhân đạo.