Mục lục
Thần cấp ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, vị luật sư An này lại không đợi được, đột nhiên đứng dậy: "Tôi muốn đi vệ sinh!"

"Hả, luật sư An, trong phòng này có nhà vệ sinh, không cần ra ngoài." Tiểu Lương chắn ngay cửa, căn bản không tránh ra. Đợi cả hai tiếng đồng hồ, An Hâm phát hiện Tiểu Lương thế mà không hề đi vệ sinh!

Tiểu Lương hắt xì một cái: "A... Luật sư An, chúng tôi phải tan làm rồi, anh cứ tiếp tục ở chỗ này đợi đi hay là đi ra ngoài thả lỏng một chút rồi trở lại đợi tiếp?"

An Hâm giận dữ hét lên: "Thời gian của tôi rất quý giá! Các người đây là cố ý làm lãng phí thời gian của tôi!"

Tiểu Lương cười hì hì lắc đầu: "Luật sư An, thực ra thời gian của tôi cũng rất quý giá, hai chúng ta như nhau mà thôi. Nếu không, anh để lại phương thức liên lạc đi, đợi đến khi nào có thể gặp được Tần Chí Dũng, tôi lại liên lạc với anh sau, như thế nào?"

Thấy An Hâm nổi điên lắc đầu, Tiểu Lương thở dài nói: "Được thôi, nếu không thì buổi chiều anh cứ tiếp tục tới đợi? Tôi là đang bận rộn xử lý công việc, đặc biệt được đội trưởng Hình điều ra để đón tiếp anh đó."

"Các người... Quá vô lại!" An Hâm dưới sự phẫn nộ bước nhanh ra ngoài.

Tiểu Lương cười hì hì nói: "Không phải vô lại, cũng đành chịu thôi."

Tiểu Lương thực ra nói rất đúng, bởi vì tối hôm qua khi thẩm tra Tần Chí Dũng, anh ta đã bị Diệp Vô Phong đánh bị thương, mặt giống như đầu heo, còn bị gãy mất một chân, lúc này gặp mặt luật sư đương nhiên là không thích hợp.

Bạch Tinh Đồng bận rộn cả nửa đêm thẩm tra Tần Chí Dũng nhưng lại không có tiến triển gì, có điều Bạch Tinh Đồng đã nắm được một số chứng cứ của Tần Chí Dũng, bởi vì Phương Thụ Sơn và người quản giáo Hồ Tiểu Dân đều đến tự thú.

Lời khai của bọn họ đủ để chứng thực Tần Chí Dũng đã vào phòng giam của Lâm Hoài Công, Hồ Tam khi bọn họ chết.

Chợp mắt một lúc, Bạch Tinh Đồng lại đứng dậy, vội đến bệnh viện thành phố thăm mẹ con Mã Tú Anh. Mẹ của Mã Tú Anh đã được điều trị, tinh thần chuyển biến tốt lên rất nhiều, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều, lúc nhìn thấy Bạch Tinh Đồng đến, khen ngợi không ngớt lời: "Thật là một nữ cảnh sát xinh đẹp!"

Mã Tú Anh lặng lẽ kéo Bạch Tinh Đồng sang một bên, thấp giọng hỏi: "Tiểu Đồng, Diệp tiên sinh đó rốt cuộc là người như thế nào? Cậu ấy ứng ra cho dì một tỷ rưỡi, đời này dì chắc chắn trả không nổi, phải làm sao đây?"

Bạch Tinh Đồng tránh nói về mối quan hệ giữa cô ta với Diệp Vô Phong: "Dì Mã, dì yên tâm đi, ông chủ Diệp này là một người tốt. Tất nhiên, nếu như dì thấy bà ở lại bệnh viện, có y tá chăm sóc, dì có thể yên tâm đến công ty của anh ấy ứng tuyển làm nhân viên vệ sinh, từ từ lấy tiền lương của dì trả số tiền đó là được rồi."

"Hả? Vậy thì phải đến khi nào chứ!" Mã Tú Anh thở dài: “Diệp tiên sinh với con, đối với dì thực sự là đại ân đại đức, cả đời này dì không có cách nào trả hết được. Có điều, chỉ cần con với Diệp tiên sinh cần dì, bảo dì làm cái gì cũng được."

Bạch Tinh Đồng nói: "Vậy dì có sở trường gì không?"

Mã Tú Anh lắc đầu: "Cổ họng của dì đã bị hủy rồi, còn có sở trưởng gì đâu? Chỉ có thể làm mấy việc tay chân thấp hèn mà thôi."

"Vậy được, hôm nay dì đi theo con đến công ty Hoa Cường báo tên đi."

Bạch Tinh Đồng lái xe chở theo Mã Tú Anh đi về hướng công ty Hoa Cường. Cô ta không dám nói cho Mã Tú Anh biết Diệp Vô Phong vì bà ấy mà giết chết Đại Tùng rồi. Nếu không sẽ làm cho Mã Tú Anh bị dọa sợ.

"Giám đốc Bạch, đây là dì Mã Tú Anh, làm phiền chị sắp xếp công việc cho dì ấy, cảm ơn." Bạch Tinh Đồng tìm đến Bạch Nhạn Phi.

Bạch Nhạn Phi nhìn nhìn Mã Tú Anh, gật gật đầu: "Ừm, tổng giám đốc Diệp đã nói với tôi rồi, Mã Tú Anh, tạm thời dì làm việc bên phía hậu cần đi, mỗi tháng mười tám triệu, đây là lương cơ bản, nếu như làm tốt còn có tiền thưởng."

"Hả?" Mã Tú Anh giật mình: "Mười tám triệu?"

Bạch Nhạn Phi mỉm cười gật đầu: "Nếu như dì cảm thấy mười tám triệu quá ít, chúng ta có thể thương lượng."

"Không phải, giám đốc Bạch, tôi là muốn nói, mười tám triệu, nhiều quá rồi!" Mã Tú Anh vội vàng giải thích.

Bạch Nhạn Phi nói: "Chỉ cần dì cố gắng làm việc, còn có tiền thưởng nữa."

"Ừm! Dì nhất định sẽ cố gắng làm việc, tuyệt đối không lười biếng." Mã Tú Anh hứa hẹn.

Bạch Tinh Đồng nói: "Dì Mã, con tin dì."

Bạch Nhạn Phi cũng nói: "Đúng vậy, người mà tổng giám đốc Diệp đề cử đương nhiên tôi cũng tin tưởng. Mã Tú Anh, nếu như dì làm tốt có thể thăng chức."

"Tốt quá rồi! Dì nhất định sẽ nỗ lực làm việc!" Mã Tú Anh vô cùng vui vẻ: "Cụ thể thì dì làm những việc gì? Có phải là dọn dẹp vệ sinh của cả tòa nhà hay không?" Bà ấy háo hức muốn thử, dường như có sức lực sử dụng không hết.

Bạch Nhạn Phi nhăn mặt nói: "Mã Tú Anh, dì nghĩ dì là người máy à? Cả tòa nhà có mấy trăm căn phòng lại thêm cả hành lang, cho dù mỗi ngày đi bộ qua một lần cũng vô cùng khó khăn. Dì đó, chỉ cần phụ trách dọn dẹp một tầng lầu là được rồi."

"Chỉ quét dọn một tầng, tôi có thể dọn bốn tầng!" Mã Tú Anh không cam tâm: "Giám đốc Bạch, tôi thực sự có thể làm!"

Bạch Nhạn Phi lập tức lắc mạnh đầu: "Mã Tú Anh, nếu như tôi để cho dì dọn dẹp bốn tầng, vậy thì phải cắt giảm rất nhiều nhân công, tất nhiên là không được."

Mã Tú Anh nói: "Giám đốc Bạch không hiểu ý của tôi, tôi là nói tôi thực sự có thể quét dọn hết bốn tầng! Hơn nữa tiền lương của tôi không cần tăng, chỉ cần mười tám triệu là được rồi! Thật đấy."

Bạch Nhạn Phi nói: "Tuy dì đầy lòng hăng hái nhưng dì chỉ có thể quét dọn một tầng mà thôi."

Mã Tú Anh chán nản nói: "Tôi biết giám đốc Bạch đây là chiếu cố tôi, cho nên tôi không thể làm việc ít được, tôi nhất định phải làm nhiều việc."

Bạch Nhạn Phi vẫy vẫy tay, Hàn Kỳ lạch bạch chạy qua: "Giám đốc Bạch, có gì phân phó?"

Bạch Nhạn Phi nói: "Vị này là nhân viên vệ sinh mà tổng giám đốc Diệp sắp xếp, Mã Tú Anh. Anh đưa dì ấy làm quen với hoàn cảnh công việc một chút, nhớ là chỉ có thể cho cô ấy quét dọn một tầng."

"Vâng! Mã Tú Anh, đi theo tôi!" Hàn Kỳ đưa Mã Tú Anh đi.

Bạch Tinh Đồng nói: "Dì Mã cảm thấy mắc nợ Diệp Vô Phong, cho nên dì ấy tự nguyện làm nhiều việc."

"Tôi biết, nhưng mà cô ấy làm quá nhiều việc sẽ mệt mà sinh bệnh, tôi không thể cho phép được." Bạch Nhạn Phi mỉm cười.

Bạch Tinh Đồng thở dài: "Sợ là chị không ngăn được dì ấy."

Bạch Nhạn Phi nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ chú ý đến dì ấy."

Bạch Tinh Đồng trở về cục cảnh sát tiếp tục thẩm tra Tần Chí Dũng nhưng nhận thấy không có hiệu quả gì, tên này cho dù có chứng cứ vô cùng xác thực cũng nhất quyết không nhận tội. Hơn nữa, dù Bạch Tinh Đồng đã cử người đến chữa trị cho anh ta, anh ta đều khăng khăng từ chối. Đối với một kẻ cứng rắn như vậy, Bạch Tinh Đồng quả thực là hết cách rồi, có điều chân gãy của Tần Chí Dũng nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị bỏ đi."

"Ông nội, Tần Chí Dũng bị cảnh sát bắt lại rồi, nếu như không thể cứu cậu ta ra ngoài, sợ là từ nay về sau cậu ta chỉ có thể ngồi trong tù." Trước mặt của Âu Dương Lôi, một ông lão râu tóc bạc trắng đang ngồi cúi đầu rũ mắt xuống, ông lão này chính là Bắc Thoái Vương Đàm Thuận.

Tuy râu tóc ông ta bạc trắng nhưng mặt vẫn hồng hào như trẻ nhỏ, tinh thần khỏe mạnh, hai mắt khép mở, ánh mắt lập lòe, hơn nữa trong tay ông ta cầm một chuỗi tràng hạt bằng sắt, vân vê không ngừng, nhìn trọng lượng của chuỗi tràng hạt này ít nhất không dưới năm mươi kí. Nhưng khi ông ta cầm trong tay lại khiến người ta có cảm giác tràng hạt được làm bằng chất dẻo xốp, nhẹ vô cùng. Trình độ nâng tạ như vậy là rất cao siêu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK