Vậy là Trần Cương đi vào bóng đêm và lặng lẽ rời đi.
Người lọt lưới không nay lại đúng là gã quyền thủ Muay Thái Giả Ba Nhĩ kia.
Vốn dĩ hai ngày hôm nay Hồ Trọng cảm thấy không thoải mái lắm nên Giả Ba Nhĩ mới quyết định chuẩn bị một ít thuốc để trị bệnh cho Hồ Trọng. Anh ta hỏi thăm người dân trong thôn một lát, rồi dẫn theo một người dẫn đường đi lên núi hái thuốc.
Anh ta dự định trước giờ cơm tối nay sẽ quay về nhưng vì đường núi đã xa, Giả Ba Nhĩ lại không quen đường, người dân kia cũng lâu ngày không lên núi nên còn suýt nữa lạc đường.
Đi vòng quanh một vòng lớn, đến 12h mà vẫn chưa về được Thôn trang dưới chân núi.
Thực ra lúc 12h, bọn họ cũng đã về đến đỉnh núi ở thôn dưới chân núi, chỉ còn cách thôn khoảng 1km nữa.
Nhưng người dân kia đã mệt, hai người nghỉ ngơi tại chỗ mấy phút rồi Giả Ba Nhĩ lại giục giã mau chóng trở lại thôn.
Hai người đi được một lát thì chợt nghe thấy tiếng kêu chói tai từ trong thôn vọng đến, trong lòng Giả Ba Nhĩ run lên: “Giết người rồi? Có chuyện gì vậy?”
Giả Ba Nhĩ không quá lo lắng cho Hồ Trọng bởi vì ở Thôn trang dưới chân núi chỉ có Hồ Trọng giết người khác chứ không ai có thể giết được Hồ Trọng.
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng nên bỏ lại người kia, tự chạy về Thôn trang dưới chân núi trước.
Giả Ba Nhĩ vội vàng chạy về ngôi nhà Hồ Trọng đang ở, đột nhiên anh ta cảm thấy tình hình không đúng lắm. Anh ta chạy nhanh vào trong sân, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi.
“Trời ạ! Sĩ quan Hồ Trọng! Anh ở đâu vậy?” Giả Ba Nhĩ không kìm được kêu lên thành tiếng.
Không có người trả lời, anh ta dựa vào trí nhớ tìm được một chiếc đèn pin, cảnh tượng trước mắt khiến Giả Ba Nhĩ tức giận đến phát điên, thật sự là quá thảm!
Không ngờ Hồ Trọng đang nằm trên người Trần Tam Ny, hai người không một mảnh vải che thân và cứ thế bị đánh chết. Nhưng lại không thấy miệng vết thương!
Giả Ba Nhĩ tiến đến, anh ta thấy trong miệng Hồ Trọng có máu, nhìn ra sau lưng lại thấy có một dấu chân màu đen rất rõ. Giả Ba Nhĩ hiểu ra, Hồ Trọng bị người ta dẫm chết.
Võ công của Hồ Trọng cũng không phải tầm thường. Có thể dùng một cước mà giẫm chết người như vậy nhất định phải là một tuyệt đỉnh cao thủ. Ít nhất thì Giả Ba Nhĩ anh ta cũng tự thấy mình khó mà làm được như vậy. Vẫn còn có cao thủ mạnh hơn mình…. Không lẽ mà Diệp Vô Phong? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Giả Ba Nhĩ.
Vậy nên Giả Ba Nhĩ lập tức tìm tới chỗ Hồ Trọng giấu ma túy và phát hiện ra tất cả số hàng đã không còn thấy đâu nữa. Diệp Vô Phong sẽ cướp của giết người, đen ăn đen sao? Với những ấn tượng về Diệp Vô Phong trong lòng, Giả Ba Nhĩ cảm thấy đây không giống như những gì Diệp Vô Phong làm.
Diệp Vô Phong đã từng nói một câu, chuyện kinh doanh của anh ta tuyệt đối không liên quan đến ma túy. Nếu nói đến tập đoàn có dính líu đến ma túy lớn nhất ở Phụng Thiên thì đó nhất định là Âu Dương Lôi.
Nhưng Âu Dương Lôi thật sự dám giết sĩ quan Hồ Trọng sao?
Giả Ba Nhĩ rối như tơ vò, anh ta chạy từ vùng Đông Nam của Trung Quốc đến thành phố Phụng Thiên ở miền Bắc này nhưng lại để sĩ quan hai chôn xác ở đây, anh ta trở về biết giải thích thế nào với sĩ quan Hồ Bá?
Đèn pin lóe lên, anh ta nhìn thấy một dòng chữ được viết bằng máu tươi: Kẻ giết người là Diệp Vô Phong. Bảy chữ này nghiêng nghiêng ngả ngả, khiến Giả Ba Nhĩ lại cảm thấy hoang mang.
Ò oe… Lúc tiếng còi cảnh sát vang lên, Giả Ba Nhĩ giật mình rồi vụt đứng lên: Không được, mình nhất định phải bảo vệ sự hữu dụng của bản thân mình trước, để báo cáo với sĩ quan Hồ Bá tình hình ở đây. Cho dù thế nào cũng phải điều tra ra hung thủ giết người để trả thù cho sĩ quan Hồ Trọng.
Thế là anh ta di chuyển nhanh như chớp, hòa mình vào bóng đêm.
Lại là đội của Bạch Tinh Đồng ra quân, mặc dù cô đã có thể thuần thục xử trí những vụ án lớn như vậy nhưng đùng một lúc nhìn thấy mười một xác chết, cô ta vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nhất là dáng vẻ lúc chết của Hồ Trọng, thật sự vô cùng khói coi, Bạch Tinh Đồng nghiến răng căm hận: Đến lúc gần chết vẫn còn chà đạp con gái nhà người ta? Tên này đúng là nên bị xuống địa ngục.
Những cảnh sát hình sự đi theo cũng vội vàng chụp ảnh hiện trường và bắt đầu thăm dò điều tra.
Nhưng hiện trường giết người không tìm ra được bất cứ dấu vân tay hay dấu chân nào có ích vậy nên lại phải tiếp tục tìm kiếm.
Trời đã sáng nhưng vẫn không có bất cứ thu hoạch nào, thậm chí bọn họ còn tìm kiếm cả xung quanh ngôi nhà.
Điều này nói lên chuyện gì? Cho dù là trả thù nhau nhưng người gây án cũng là một người vô cùng cao tay, năng lực phản trinh sát vô cùng mạnh.
Đây rốt cuộc là một người như thế nào mà lại có được năng lực phản trinh sát mạnh như vậy?
Bạch Tinh Đồng cho người đến hỏi chuyện những người trong thôn, chỉ có người báo án kia nói có một người chết trước cửa nhà anh ta còn những người khác trong thôn đều không biết gì. Bởi trong một đêm mùa đông rét buốt như vậy, sẽ không có ai ra khỏi nhà cả.
“Diệp Vô Phong, anh rảnh không? Anh tới Thôn trang dưới chân núi một chuyến đi, ở đây có một vụ kỳ án, tên trùm ma túy Hồ Trọng kia chết ở đây.” Không thể tìm được manh mối, Bạch Tinh Đồng đành phải gọi điện thoại cho Diệp Vô Phong.
“Được, bây giờ tôi sẽ qua đó xem thử.” Thật đúng là Diệp Phong không có chuyện gì, bởi vì anh cũng không cần tham gia chuyện đấu thầu, những chuyện đó anh cứ để cho mấy người Lâm Thư Âm xử lý.
Lúc này, thi thể đã qua giai đoạn đông cứng và mềm trở lại.
Diệp Vô Phong kiểm tra một lượt rồi nghiêm túc nói: “Những người này đều bị đánh chết bằng một thủ pháp rất mạnh, điều đó cũng có nghĩa là kẻ giết người cũng là một cao thủ có võ công vô cùng cao cường. Nhưng trong số đó có vài tên, hình như công lực yếu hơn một chút… Vậy có lẽ là có hai người ra tay, trong đó có một cao thủ và người còn lại hơi yếu hơn một chút.”
“À!” Bạch Tinh Đồng gật đầu: “Vậy tên cao thủ kia rốt cuộc giỏi đến đâu?”
Diệp Vô Phong nói: “Tên cao thủ có lẽ cũng tương đương như tôi, cũng có khả năng còn giỏi hơn tôi nữa.”
“Còn giỏi hơn cả anh nữa? Trừ phi… Bắc Thoái Vương?” Bạch Tinh Đồng nghĩ ngay đến điều này đầu tiên.
Diệp Vô Phong cũng cảm thấy buồn bực: “Bắc Thoái Vương là người của Âu Dương Lôi. Âu Dương Lôi và Hồ Trọng vẫn còn đang trong giai đoạn hợp tác, ông ta có động cơ để giết Hồ Trọng không?”
Bạch Tinh Đồng nhếch miệng: “Hàng ở hiện trường đã bị lấy đi rồi. Chính là Âu Dương Lôi đang trả thù.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Cô chỉ cần tìm được chứng cứ là có thể bắt được Âu Dương Lôi rồi.”
Tự nhiên Bạch Tinh Đồng nhìn Diệp Vô Phong chăm chú: “Nếu có thể mạnh dạn đưa ra một giả thuyết, có phải tôi cũng có thể hoài nghi hung thủ chính là anh không?”
“Cô…” Diệp Vô Phong trừng mắt nhìn Bạch Tinh Đồng: “Tôi là loại trộm cướp giết người cướp của sao?”
“Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng này.” Bạch Tinh Đồng đáp lại một câu, đương nhiên là cô ta cũng không nghiêm túc lắm.
Diệp Vô Phong lại suy nghĩ và nói: “Tôi cảm thấy kỳ lạ ở chỗ, nếu như Âu Dương Lôi là người làm chuyện này thì vì sao ông ta lại phải làm như vậy? Nếu Âu Dương Lôi có dính líu đến ma túy, ông ta hẳn phải còn mong muốn hợp tác lâu dài với Hồ Trọng mới phải.
Bạch Tinh Đồng chế nhạo: “Đầu óc làm ăn của anh cũng không tồi đấy nhỉ! Xem ra anh cũng là một cao thủ buôn hàng.”
Diệp Vô Phong trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Tôi đang nghiêm túc thảo luận tình tiết vụ án với cô đấy. Cô đừng có mà đi xa quá!”
Bạch Tinh Đồng nói: “Nếu chúng ta nghi ngờ Âu Dương Lôi thì cách tốt nhất chính là đi đến nhà ông ta.”
“Được đấy! Tôi xin giấy khám nhà rồi đi đến nhà Âu Dương lục soát một lượt là được rồi.” Diệp Phong xòe tay: “Đây là chuyện của cảnh sát các cô, không liên quan gì tới tôi.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Vậy tôi sẽ xin chỉ thị của cục trưởng Lạc, xem có thể lấy được giấy khám xét không.”