Diệp Vô Phong hờ hững nhìn Đường Trảm: "Làm sao ở đâu tôi cũng có thể nhìn thấy cậu vậy?"
Đường Trảm cười nói: "Vậy cũng không còn cách nào khác, lần trước không phải anh nhờ em theo dõi Hồ Quý sao? Sau đó em theo dõi Hồ Quý đến đây. Thông tin chúng ta thu thập được là hiện tại Hồ Quý đang ở Xuân Thành. Về phần anh ta đã trốn đi đâu rồi thì em vẫn còn đang tìm."
Diệp Vô Phong đột nhiên nhận ra: "Cũng tức là hiện tại Hồ Quý cũng đang ở trong thành phố này?"
"Vâng, nhưng tạm thời không biết anh ta sống ở đâu. Khả năng chống do thám của tên khốn đó thực sự quá lợi hại. Chúng ta có nhiều người như vậy đi tìm anh ta mà cũng chẳng có cách nào tìm thấy." Đường Trảm vô cùng không phục với vấn đề này.
Rõ ràng, chỉ cần tìm được Hồ Quý, thì việc giải quyết Hồ Quý là chuyện có thể hoàn thành một cách rất đơn giản.
Nhưng bây giờ cứ bị mắc kẹt ở chỗ này mãi, bọn họ vẫn không thể tìm ra Hồ Quý, vì vậy nhiệm vụ đuổi giết Hồ Quý bây giờ tạm dừng rồi.
Sau khi Đường Trảm biết được Diệp Vô Phong đã đến Liêu Tây, anh ta vội vàng chạy tới ngay lập tức.
Đúng lúc lại tình cờ gặp phải loại chuyện này, nên đương nhiên anh ta phải giúp đỡ xử lý Nguyên Đạt Tiêu rồi.
Nhưng Đường Trảm biết rằng ngay cả khi A Mịch đưa đám Nguyên Đạt Tiêu về đồn cảnh sát thì kết quả chỉ đơn giản là sẽ thả người vào sáng sớm ngày hôm sau.
Bây giờ ở Liêu Tây thật sự không có mấy người dám nhốt người của nhà họ Nguyên.
Diệp Vô Phong dửng dưng nhìn Đường Trảm: "Nói vậy thì chúng ta thật là khá có duyên phận rồi. Nhưng tôi chỉ cho cậu thời gian một tuần, Hồ Quý nhất định phải tìm được!"
Đây là người mà Du Kinh Hồng muốn giải quyết, anh không muốn trì hoãn lâu như vậy.
Nói ngắn gọn là vẫn phải cho Du Kinh Hồng một chút thể diện.
“Nhưng đại ca, Du Kinh Hồng thực sự chỉ là quan hệ hợp tác với anh thôi sao?” Đường Trảm nháy mắt.
“Bằng không, cậu cho là như thế nào?” Diệp Vô Phong tức giận nhìn Đường Trảm.
Đường Trảm vội vàng cười nói: "Lúc trước khi anh vẫn là tư lệnh Long Môn, Du Kinh Hồng còn chỉ là một cô bé chẳng ai biết đến, hiện tại lại có danh hiệu thích khách Du Kinh Hồng, tất cả đều là vì đại ca đã rời khỏi tranh đấu quốc tế mà thôi, nếu không thì làm gì có được thích khách Du Kinh Hồng?"
Diệp Vô Phong khó hiểu hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến những gì cậu nói không? Cô ấy có phải là thích khách hay không không phải việc của tôi, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với vợ mình mà thôi."
Đường Trảm thở dài một hơi: "Đại ca, anh thế này là không được đâu nha. Cho dù anh đã không còn là tư lệnh của Long Môn nữa, nhưng thực lực của anh vẫn còn rành rành ra đó. Nếu anh muốn làm đại sự gì đó thì cứ mặc sức thôi."
Diệp Vô Phong tức giận nói: "Nếu như cậu có thời gian suy nghĩ mấy thứ lung tung này, chi bằng cậu nên nghĩ cách để tìm ra Hồ Quý đi. Liêu Tây là một nơi lớn như vậy, hơn nữa Hồ Quý hiện tại đang bị truy nã, nếu các cậu vẫn không bắt được Hồ Quý, thì Tứ Đại Thiên Vương các cậu thật sự khiến tôi rất thất vọng."
Đường Trảm nghe vậy thì bất đắc dĩ nhún vai: "Em biết rồi, vậy em về trước đây, nhưng nếu có việc gì thì đại ca cứ việc gọi em qua. Em đã từng tiếp xúc với người của nhà họ Nguyên, nếu có em ở đây thì ít nhiều cũng thêm một phần áp lực."
Đường Trảm không chút dây dưa, vừa đi vừa nói, sau khi nói xong, người của anh ta cũng đã rời khỏi sân.
Bạch Nhạn Phi và Phong Lệ Na lúc này mới đi ra từ bên trong, khi nhìn thấy Diệp Vô Phong chỉ yên lặng ngồi trên ghế, xung quanh đã hỗn loạn rồi.
Bọn họ đều có chút khó hiểu nhìn Diệp Vô Phong, vừa rồi bọn họ không có đi ra ngoài, cho nên bọn họ cũng không biết trong sân đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Bạch Nhạn Phi rõ ràng biết người của Nguyên Đạt Tiêu mang đến đây không hề nổ súng.
Bởi thế, cuối cùng chuyện này coi như không giải quyết được gì rồi.
Phong Tử Nghĩa thấy Đường Trảm từ đầu đến cuối không có để ý mình, cũng không có cách giải quyết nào, chỉ có thể nhìn Diệp Vô Phong cười cười: "Người bạn này của cậu thật là có cá tính, trông khá ngầu."
Diệp Vô Phong xua tay: "Thằng nhóc này là như vậy đấy, bình thường thì tùy tiện, nhưng đến thời khắc mấu chốt sẽ vô cùng mạnh mẽ, đối với người lạ cũng có thái độ như vậy."
Phong Tử Nghĩa chỉ có thể gật gật đầu, dù sao ông ta cũng biết những cao thủ như vậy không phải là người bọn họ có thể tiếp xúc. Ông ta vẫn nên tiếp tục nghĩ cách đối phó với nước cờ này của nhà họ Nguyên thì hơn.
Diệp Vô Phong đứng dậy khỏi ghế: "Nhưng mà chú Phong, tình huống trong sân này chú phải tự kiếm cách một chút. Nhưng chú yên tâm đi, đến lúc đó tôi sẽ để Nguyên Đạt Tiêu nhổ ra phần bồi thường."
Phong Tử Nghĩa nở nụ cười như chẳng hề gì: "Những thứ này đều là chuyện nhỏ, cho dù có dỡ nhà đi thì chỉ cần người còn, mọi chuyện sẽ tốt đẹp."
Diệp Vô Phong suy nghĩ một chút bèn nở nụ cười: "Xem ra trong thời gian ngắn nhà họ Nguyên sẽ không đến quấy rầy các người nữa, cho nên tạm thời các người an toàn."
Phong Tử Nghĩa rất vui, Lưu Hân Di cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mà mọi người đều biết tất cả những chuyện này là do Diệp Vô Phong. Nếu không nhờ có Diệp Vô Phong, cho dù cả nhà bọn họ muốn đi ra khỏi khách sạn cũng không có khả năng.
Người của nhà họ Nguyên hiển nhiên đã bố trí rất nhiều vệ sĩ ở khách sạn Cana, vả lại trên tay mỗi vệ sĩ đều có ít nhất một khẩu súng lục.
Sau khi Diệp Vô Phong giải quyết xong chuyện ở đây, anh bèn đưa Bạch Nhạn Phi trở về khách sạn. Mà cả nhà Phong Tử Nghĩa hẳn là cần thương lượng một chút về quyết định trong tương lai.
Lúc này, A Mịch đã đưa cả đám người Nguyên Đạt Tiêu về tới đồn cảnh sát. Lúc này những người làm nhiệm vụ ở đồn cảnh sát bày ra vẻ mặt hết sức kinh hãi, không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.
“A Mịch, cô đưa những người này lại đây là muốn làm gì thế?” Cảnh sát nghi ngờ hỏi.
"Bọn họ đã đột nhập vào nhà dân, phá hủy tài sản cá nhân, thậm chí còn mang theo súng. Nhốt bọn họ lại, tôi muốn khiến cho bọn họ phải chịu phạt!" A Mịch tự hào nói.
Lâm Chí làm nhiệm vụ hôm nay, sau khi nhìn thấy người A Mịch mang theo thì sắc mặt có chút thay đổi.
Đương nhiên, anh ấy vừa liếc mắt một cái đã nhận ra Nguyên Đạt Tiêu, và nhanh chóng kéo A Mịch sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cô đang làm gì vậy? Anh ta là Nguyên Đạt Tiêu đấy!"
A Mịch gật đầu một cách vô cùng khẳng định: "Đúng vậy, anh ta là Nguyên Đạt Tiêu. Nhưng anh ta cũng là chủ mưu của vụ lần này, còn mang theo súng ống nữa. Vụ này không đến mười năm, tám năm thì không ra ngoài được đâu."
Lâm Chí biết A Mịch là người có suy nghĩ cứng nhắc, nhưng để A Mịch không xảy ra chuyện gì, anh ấy nhanh chóng giải thích: "Chúng ta không có cách nào để động đến người của nhà họ Nguyên đâu, ít nhất là hiện tại không có cách nào."
A Mịch khó hiểu: "Ý anh là gì?"
Lâm Chí bất lực: "Cũng không phải cô không biết thân phận của nhà họ Nguyên ở Liêu Tây. Nếu chúng ta bắt Nguyên Đạt Tiêu, không bao lâu nữa sẽ có người trong nhà của bọn họ đến đây đòi người, đến lúc đó chúng ta không thể không thả người, hơn nữa cô còn có thể bị trả thù."
A Mịch không chút nào sợ hãi: "Trả thù tôi? Tôi là cảnh sát nhân dân, nếu bọn họ dám ra tay với tôi, bọn họ nhất định phải chết!"
Lâm Chí thực sự không biết làm thế nào để thuyết phục A Mịch nữa.
Lúc này Tiêu Trí tiến lên, choàng tay qua vai Lâm Chí, nói với A Mịch: "Loại chuyện này cứ giao cho tôi xử lý đi, tôi cam đoan sẽ xử lý rất tốt cho cô."