Mục lục
Thần cấp ở rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bọn họ đã biết bên trên muốn động vào bọn họ rồi, nên mới tăng cường đề phòng đến mức độ này đúng không?” Diệp Vô Phong nhất thời nghi hoặc.



Nhưng anh không đi tới nhà họ Nguyên, nên không biết tình hình nhà họ Nguyên, đợi anh giải quyết xong công ty Chính Hòa, lấy được xí nghiệp Chu Tinh rồi hẵng động đến nhà họ Nguyên sẽ tốt hơn.



Diệp Vô Phong xua tay nói: “Nếu đã không thể tấn công thì cứ đợi một khoảng thời gian đã, bây giờ Du Kinh Hồng vẫn chưa tới Liêu Tây, nếu ra tay thì chắc chắn chúng ta sẽ bị thiệt.”



Đường Trảm cực kỳ tán thành cười nói: “Lão đại nói rất đúng, bây giờ tôi cũng muốn đợi một khoảng thời gian trước đã, dù gì Tiểu Yêu đã theo dõi rồi, nên anh ta không thể thoát khỏi phạm vi theo dõi của chúng ta, nếu anh ta đi ra ngoài thì tôi sẽ là người biết đầu tiên.”



Diệp Vô Phong hơi nghi ngờ nhìn Đường Trảm đã nói xong chuyện vẫn chưa chịu rời đi: “Cậu còn chuyện gì nữa à?”



“Là thế này lão đại, bây giờ tôi đang không có chuyện gì để làm cả đúng không? Nếu bên anh cần gì giúp đỡ thì cứ việc nói với tôi.” Đường Trảm cười hì hì nói.



Diệp Vô Phong lắc đầu đáp: “Bên tôi cũng không có chuyện gì cả, mấy chuyện này tôi tự làm là được.”



Nhưng Đường Trảm vẫn hơi do dự, muốn nói lại thôi.



Diệp Vô Phong cau mày hỏi: “Rốt cuộc cậu có chuyện gì?”



Đường Trảm như rất hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Lão đại, Lộ Á định làm tư lệnh Long Môn.”



Diệp Vô Phong mặt không biến sắc nói: “Thế à? Vậy cứ để cậu ta làm đi, cậu ta làm tư lệnh Long Môn cũng rất tốt, mặc dù về mặt thực lực không mạnh bằng tôi, nhưng đầu óc của cậu ta cũng nhạy bén, để cậu ta chỉ huy Long Môn tôi cũng khá yên tâm.”






Đường Trảm sửng sốt: “Lão đại, anh thật sự không định quay về ư? Phải biết rằng tất cả mọi người ở Long Môn đều đang đợi anh. Chẳng lẽ anh còn không biết bọn họ đang nghĩ gì ư?”



Diệp Vô Phong chẳng hề để tâm nói: “Tôi đã rút lui rồi, nên không muốn tiến vào giới này nữa, bây giờ tôi cũng đã có gia đình, hơn nữa cuộc sống cực kỳ ổn định... Tôi đang sống rất tốt, nên không cần phải đi vào vũng nước đục này nữa.”



Đường Trảm nghiến răng nói: “Nhưng nhiều người đang chờ đợi anh như vậy, bọn họ đều đang đợi anh quay về.”



Diệp Vô Phong bỗng lạnh mặt, anh quay đầu nhìn Đường Trảm, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đường Trảm, cậu là Tứ Đại Thiên Vương, chẳng lẽ cậu còn không biết tôi đang nghĩ gì sao? Chúng ta không thể để cho Long Môn mãi không có tư lệnh được, có thể chọn ra tư lệnh từ trong Tứ Đại Thiên Vương của các cậu là tốt nhất rồi.”



Đường Trảm hơi chán chường gật đầu đáp: “Tôi biết rồi, lão đại, tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa.”



Dứt lời, anh ta liền đi ra ngoài, như đã không còn bất kỳ hy vọng gì về chuyện Diệp Vô Phong sẽ quay về Long Môn.



Diệp Vô Phong gạt Đường Trảm qua một bên, rồi tìm một chiếc ghế ngồi xuống.



“Lộ Á ư? Quả nhiên tên này vẫn còn dã tâm như vậy, trước đây cậu ta luôn nghe lời mình chẳng qua là để ổn định địa vị của bản thân mà thôi, trên thực tế cậu ta còn muốn ngồi lên vị trí cao nhất, sao mình có thể không nhìn ra chút tâm tư nhỏ nhặt này cơ chứ?”



Diệp Vô Phong hoàn toàn không quản được nhiều chuyện bên ngoài như vậy, dù gì bây giờ anh cũng có một đống chuyện cần phải làm ở Trung Hoa, nên chẳng có tâm tư đâu mà đi quản ở nước ngoài.



Còn mấy người ở Long Môn muốn làm gì thì đó cũng là chuyện của bọn họ.



Diệp Vô Phong cứ ngồi ở đó đến khi trời tối đen, hầu hết nhân viên trong công ty Chính Hòa đều đã tan làm, lúc này anh mới đi vào công ty Chính Hòa.



Cửa lớn không hề khóa, nhưng anh không định đi vào từ cửa chính, bởi vì có bảo vệ luôn tuần tra ở cửa chính.



Diệp Vô Phong đi một vòng quanh tòa nhà, rồi nhìn thấy một cửa thoát hiểm, cánh cửa này đang bị đóng chặt, nên cần phải mở nó ra, nhưng đối với anh mà nói thì chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.



Sau khi Diệp Vô Phong mở cửa thoát hiểm ra bằng một sợi kẽm, thì đi vào từ cửa thoát hiểm, rồi thuận lợi đi tới trước cầu thang.



“Tầng bảy.” Diệp Vô Phong ngẩng đầu nhìn qua đó, có lẽ trên cầu thang này không có ai.



Anh đi lên trên, nhưng lúc đi tới tầng sáu thì nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trên.



Có hai bảo vệ đi tới cầu thang tầng bảy để hút thuốc.



“Anh nói thử xem tại sao chúng ta phải tuần tra tòa nhà vào buổi tối thế? Đâu nhất thiết phải làm chuyện này cơ chứ, trong công ty này cũng chẳng để tiền bạc gì cả.”



“Ai mà biết, dù gì chúng ta cũng nhận tiền lương nên cứ làm theo là được, tôi cũng không biết chuyện của mấy người bọn họ đâu.”






“Anh nói thử xem liệu có cơ mật gì trong công ty này không, lần trước tôi đã nhìn thấy một két sắt rất bí mật ở trong phòng làm việc của ông chủ đấy.”



“Anh đã nhìn thấy két sắt ư? Bên trong đựng gì thế?”



“Ai mà biết, tôi đâu có biết mật mã, nhưng nhìn trình độ bảo mật, có lẽ là đồ rất quan trọng.”



“Két sắt đó đang ở đâu thế?”



“Nó ở trên giá sách, anh không ngờ tới đúng không, nó được khảm ở vách tường phía sau giá sách.”



Hai bảo vệ vừa hút thuốc vừa trò chuyện, nhưng lại hoàn toàn không biết, toàn bộ đoạn đối thoại của bọn họ đều đã bị Diệp Vô Phong ở dưới cầu thang tầng sáu nghe thấy hết.



Diệp Vô Phong nở nụ cười, hoàn toàn không ngờ lại được thu hoạch bất ngờ, bây giờ anh không cần phải đi tìm, mà chỉ cần đi thẳng vào phòng làm việc của Lý Thích và Trịnh Phi là được.



Sau khi hút thuốc xong, hai bảo vệ liền rời đi, mà Diệp Vô Phong cũng thuận lợi đi lên cầu thang tầng bảy, anh không đi vào bên trong ngay, mà cực kỳ cẩn thận quan sát tình hình xung quanh tầng bảy.



Ra khỏi lối ra cầu thang là tới khu vực làm việc của công ty Chính Hòa, trên thực tế cả tòa nhà này đều thuộc công ty Chính Hòa, gồm có chín tầng, nhưng thực chất nơi làm việc chỉ có bảy tầng, còn hai tầng kia thì được dùng với mục đích khác.



Đa số đều là phòng huấn luyện và mấy phòng tập thể hình, phòng tập thể hình là nghề phụ của công ty Chính Hòa, nhưng vì kết giao rất nhiều người giàu có ở Liêu Tây, nên phòng tập thể hình của công ty Chính Hòa cũng thu nhập kha khá.



Diệp Vô Phong khẽ cười, anh cũng không quan tâm nhiều như vậy, sau khi xác định hai bảo vệ đã rời đi rồi, anh liền lặng lẽ tiến vào phòng làm việc.



Hành động vô cùng suôn sẻ.



Diệp Vô Phong dựa vào lời nói của bảo vệ ban nãy, nhanh chóng tìm thấy két sắt vô cùng bí mật đó.



Két sắt cần mật mã, Diệp Vô Phong xoay mật mã mấy vòng, rồi cực kỳ tập trung lắng nghe tiếng động phát ra từ trong két sắt.



Nhưng anh nhanh chóng ngừng hành động của mình lại.



Bởi vì hai bảo vệ đang đi tuần tra qua bên này.



Diệp Vô Phong trốn qua một bên, nhìn hai bảo vệ tiến vào phòng làm việc, trong lòng càng khẳng định két sắt này có tác dụng.



Ngay cả bảo vệ cũng dám tiến vào phòng làm việc này, nếu ông chủ không giao quyền thì làm sao bọn họ dám làm thế?



Hai bảo vệ đi tới trước két sắt, bảo vệ biết vị trí của két sắt thấy két sắt hơi khả nghi thì nghiêng đầu.



“Anh làm sao thế?” Bảo vệ còn lại hơi tò mò hỏi.



“Lúc nãy khi chúng ta đi vào tuần tra thì vị trí của mấy cuốn sách này không giống thế này, hơn nữa két sắt bị người khác dịch chuyển rồi.” Bảo vệ cực kỳ chắc chắn nói.



“Làm sao có thể? Chúng ta đi tuần tra một mạch tới đây nhưng không nhìn thấy người nào cả, hơn nữa tại sao anh biết két sắt bị người khác dịch chuyển thế?” Đồng nghiệp tò mò hỏi.



“Bởi vì tôi đã từng nhìn thấy con số để khóa két sắt này, nhưng bây giờ lại khác.” Bảo vệ nhìn đồng nghiệp của mình bằng vẻ mặt chắc nịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK