Chương 1668: Nói dối
Tần Sương thở dài, xoay người lại.
Phía trên sảnh chính, Lâm Mộng Tịch đang thưởng thức trà, thấy Tần Sương trở về sớm thì hơi nhíu mày: "Sương nhi, đáng ra con không nên trở về sớm thế chứ?"
Lâm Mộng Tịch giao cho Tần Sương giúp Hàn Tam Thiên vượt qua phần cơ bản khi nhập môn, nàng không nên trở về sớm như thế.
"Hàn Tam Thiên đến động Từ Vân rồi." Tần Sương hờ hững đáp.
Nghe thấy động Từ Vân, ly trà trong tay Lâm Mộng Tịch nhanh chóng rơi xuống đất, vang lên tiếng vỡ tan.
"Cái gì? Hắn đến động Từ Vân sao?" Sắc mặt Lâm Mộng Tịch trở nên tái nhọt.
"Chiết Hư Tử nói, buổi sáng Hàn Tam Thiên đến vườn rau để làm việc, nhưng hắn lại vi phạm lệnh cấm, muốn tìm nơi để lười biếng, cuối cùng lại lạc vào trong động." Tần Sương lạnh lùng nói.
Đương nhiên Tần Sương không tin lời của Chiết Hư Tử. Động Từ Vân cách vườn rau một khoảng, sao có thể đi lạc được chứ?
Lâm Mộng Tịch nặng nề gật đầu, liếc về phía ngoài điện, lắc đầu lẩm bẩm: "Bước vào động Từ Vân chính là vào miệng chết, con đưa Chiết Hư Tử đi trừng phạt đi."
"Vì một tên nô lệ mà lại phạt đệ tử của mình, có phải chuyện bé xé ra to rồi không?" Tần Sương hơi bất mãn lên tiếng.
Nàng không tin lời của Chiết Hư Tử nhưng cũng không truy cứu bởi vì dù sao thì Chiết Hư Tử cũng là học trò ở Tứ Phong, còn Hàn Tam Thiên thì cũng lắm cũng chỉ là một tên nô lệ mà thôi.
"Nhược Vũ." Lâm Mộng Tịch la lớn.
Ngay sau đó, Nhược Vũ nhanh chóng bước vào, cung kính lên tiếng: "Vâng, sư phụ."
"Đua Chiết Hư Tử đến đại điện cho ta."
Nhược Vũ nhìn Tần Sương một cái, sau đó gật đầu: "Nhược Vũ sẽ đi làm ngay."
Lúc này, Chiết Hư Tử đang ở trong nhà lá đánh cờ cùng nhóc đen, chắc chắn rằng bây giờ Hàn Tam Thiên đã bị giết chết chỉ còn trơ lại một bộ xương khô, còn Phù Hoa thì lặng lẽ cầm bộ đồng phục nô lệ của Hàn Tam Thiên đến chôn dưới đồng cỏ phía sau nhà lá.
"Ôi, ta lập cho người một ngôi mộ, kiếp sau phải đầu thai thật tốt." Sau khi cắm một nén nhang xuống thì Phù Hoa đứng dậy đi về.
Bên cạnh ngôi mộ quần áo của Hàn Tam Thiên, có khoảng bảy tám gò đất nhỏ.
Nô lệ chẳng qua chỉ là một công cụ nhẫn nhục, chịu khó, một khi không còn có thể làm được điều này nữa thì sinh mạng của bọn họ cũng không còn ai quan tâm. Cho dù có người quan tâm thì chắc chắn sẽ không vì bọn họ mà đắc tội một người không phải là nô lệ.
Người là người, nhưng nô lệ là chó, ai sẽ vì một con chó mà đắc tội với người chứ?
Trong lúc Chiết Hư Tử đang vui mừng thì Nhược Vũ mang người tới bắt hắn ta về đại điện.
Lúc đầu, Chiết Hư Tử cũng cảm thấy lo sợ, dù sao thì hắn ta cũng không ngờ, mình hại chết một tên nô lệ, sư phụ lại cho người tới bắt minh. Nhưng suy nghĩ lại thi Chiết Hư Tử vẫn cảm thấy không sao.
Cùng lắm thì chỉ bị mắng thôi, sao sư phụ lại có thể vì một tên nô lệ mà ra tay độc ác với mình được chứ?
Lúc bước vào trong điện, nhìn thấy Lâm Mộng Tịch, mặc dù Chiết Hư Tử gọi một tiếng sư phụ đầy cung kính, nhưng vẻ mặt lại không hề để ý. Nhược Vũ liền giơ chân đá vào chân hắn ta một cái, khiến hắn ta quỳ xuống đất.
"Đưa tất cả vào đây đi." Lâm Mộng Tịch nhẹ nhàng ra lệnh, Nhược Vũ gật đầu một cái, truyền âm thanh ra phía ngoài đại điện.
Ngay sau đó, tất cả đệ tử của Tứ Phong từ từ bước vào, chia thành hai bên,
Còn những nô lệ thì đứng tập trung ở bên ngoài điện.
Nhìn thấy điều này, Chiết Hư Tử cảm thấy căng thẳng: "Sư phụ, người làm gì thế?"
"Chiết Hư Tử, chuyện Hàn Tam Thiên đến động Từ Vân, ngươi có cần giải thích gì với sự phụ không?" Lâm Mộng Tịch lạnh lùng hỏi.
Bình thường, Chiết Hư Tử đùa giỡn để ra oai mà thôi. Mạng sống của nô lệ ở thế giới Bát Phương này không được xem trọng, đây dường như là nhận thức chung của thế giới này. Vì thể trước đây khi Chiết Hư Tử đánh chết nô lệ thì sư phụ luôn nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua cho hắn ta.
Không phải Lâm Mộng Tịch độc ác, mà thật sự có một số việc không thể nào quản lý được. Một khi bạn xen vào thì sẽ bị đổ lỗi. Đôi khi quá nhân nhượng cho nô lệ thì sẽ khiến những người khác cảm thấy khó chịu, cuối cùng tự biến mình thành người sai.
Thách thức với những chuyện thường tình trong xã hội, thì đôi lúc sẽ như thế.
Nhưng thì Lâm Mộng Tịch nhất định phải quản chuyện này.
Mặc dù Hàn Tam Thiên là nô lệ ở Tứ Phong, nhưng đây là chuyện do chính tay chưởng môn tự mình sắp xếp. Hàn Tam Thiên mới tới đây chưa được một tuần mà đã chết ở động Từ Vân, nàng ta phải nói với chưởng môn thế nào đây?
Lâm Mộng Tịch biết, chưởng môn làm như thế chắc chắn là có lý do của mình nên nàng ta mới để Tần Sương dạy Hàn Tam Thiên nền tảng nhập môn. Nhưng bây giờ người lại chết trong Tứ Phong của mình, nếu Chiết Hư Tử không chịu trách nhiệm cho chuyện này thì còn ai chịu chứ?
"Sư phụ, Hàn Tam Thiên, hắn... hắn rất phản nghịch, ta chỉ mới nói hắn mấy câu, sau đó định dạy dỗ hắn thì hắn đã sợ hãi bỏ chạy. Lúc ấy ta nhanh chóng đuổi theo, ai ngờ hắn không biết đường mà chạy lạc vào động Từ Vân chú?" Chiết Hư Tử biết, nếu sư phụ muốn truy cứu thì hắn ta không thể trả lời qua loa lấy lệ được, vì thế nhanh chóng tạo một lời nói dối đáng tin.
"Đến lúc này mà người vẫn còn nói dối ta sao?" Lâm Mộng Tịch vô cùng tức giận: "Nhược Vũ, thông báo cho tất cả đệ tử, Chiết Hư Tử kiêu ngạo, phách lối, không tôn trọng bề trên, đồng thời bạo lực thành thói xem mạng người như cỏ rác. Kể từ hôm nay, cách chức xuống làm phế nhân."
Thật ra Chiết Hư Tử không hề biết, dù hắn ta có nói bất cứ lý do gì thì Lâm Mộng Tịch cũng sẽ không tin. Chẳng qua nàng ta chỉ đang muốn tìm một cái cớ để trừng phạt Chiết Hư Tử mà thôi, không thể mượn có là giết nô lệ được nhưng những lý do khác thì sẽ được.
Lúc Nhược Vũ chuẩn bị ra tay, Chiết Hư Tử đang hoảng hốt thi lúc này, một tên đệ tử phụ trách việc điều tra nội bộ lại đột nhiên xông vào đại điện.
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên