Gần như vào lúc này, đột nhiên Vương Tư Mẫn nhướng mày: "Có người tới."
Tiểu Đào lập tức sốt ruột nói: "Văn tự trên tường viết rõ, trong lúc Hàn công tử và Huyền Khải bất diệt đang nhận chủ không thể bị quấy rầy, nếu không rất có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma."
Tần Thanh Phong nhướng mày: "Hắn cần bao nhiêu thời gian?"
Tiểu Đào lắc đầu: "Bên trên không có ghi, chỉ nói hết thảy tùy duyên."
Vương Tư Mẫn nhướng mày, nhẹ nhàng rút song kiếm của mình ra: "Ta nợ gà bệnh chết tiệt một lần, lần này, trả lại cho hắn."
"Khoan đã!" Tần Thanh Phong nhanh chóng giữ chặt tay Vương Tư Mẫn: "Ta và người không phải đối thủ của người tới, ngươi đi, căn bản chính là chịu chết."
Người tới là ai, Tần Thanh Phong rõ hơn ai hết, dù sao đó chính là "bằng hữu" từng kề vai chiến đấu với ông ta, tu vi của người kia thế nào, Tần Thanh Phong thật sự hiểu rất rõ.
Đừng nói Vương Tư Mẫn, cho dù là mình ở thời kỳ mạnh nhất cũng chưa chắc là đối thủ của ông ta, huống chi theo địa vị của ông ta, ba năm nay ông ta đã vơ vét được rất nhiều tài nguyên tu luyện, ông ta chỉ sẽ càng mạnh hơn so với trước kia.
Sao Vương Tư Mẫn có thể là đối thủ của ông ta chứ?!
"Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn gà bệnh chết tiệt thất bại trong phút chốc hả?" Vương Tư Mẫn lạnh giọng chất vấn.
Tần Thanh Phong bị hỏi tới sững sờ, một lát sau ông ta gật đầu: "Ta đi với ngươi."
"Ta cũng đi!" Tiểu Đào kiên định nhìn Vương Tư Mẫn.
Vương Tư Mẫn hơi do dự, cắn răng một cái: "Được, dù sao cũng phải bình tĩnh đối mặt, liều mạng với bọn chúng."
Ba người nhìn nhau, gật đầu, trực tiếp bay ra khỏi thung lũng.
Lúc này người đàn ông trung niên dẫn hơn mười tên thuộc hạ vừa xông tới đỉnh, thấy ba bóng đen bay ra lập tức cả kinh sững sờ. Sau
khi thấy rõ ba người, người đàn ông trung niên dẫn đầu chợt nở một nụ cười lạnh ẩn ý sâu xa: "Ta tưởng là ai có bản lĩnh như vậy, thế mà tìm được thôn Vô Ưu, thì ra là phế vật ngươi."
Tần Thanh Phong nghe ông ta nói thế, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng Tần Thanh Phong biết mình căn bản không có thực lực tức giận.
Ngược lại là Vương Tư Mẫn lúc thấy người đàn ông trung niên dẫn đầu, không khỏi giật nảy mình: "Diệp thành chủ, là... là... ông!"
Ba năm trước, thủ lĩnh chính hợp mưu thảm sát thôn Vô Ưu với Tần Thanh Phong chính là thành chủ của thành Thiên Hồ hiện tại, Diệp Vô Hoan!
Thấy Vương Tư Mẫn, rõ ràng Diệp Vô Hoan cũng có chút kinh ngạc. Nhưng loại kinh ngạc này chỉ thoáng qua, bởi vì chuyện hôm nay, ông ta sẽ không để nó lộ ra bên ngoài, bất kể trước mặt là ai.
"Tư Mẫn, đúng là Diệp thúc thúc, cháu, sao cháu lại ở chung với loại cặn bã như Tần Thanh Phong, còn nữa, nói cho Diệp thúc thúc biết, có phải các cháu đã tìm được gì ở đây hay không?" Diệp Vô Hoan cười giả tạo ôn hòa nói.
Nhà họ Vương và nhà họ Diệp có quan hệ tốt với nhau, trong lòng Vương Tư Mẫn vẫn khá tôn kính Diệp Vô Hoan, đối với chuyện của thôn Vô Ưu, nàng ta cũng không biết cụ thể tình hình thực tế, thấy Diệp Vô Hoan hỏi như vậy, nàng ta định nói chuyện đã bị Tần Thanh Phong cản lại.
Lúc này Vương Tư Mẫn mới nhớ ra mình đang làm gì, không khỏi cảnh giác ngậm miệng lại.
Thấy Vương Tư Mẫn như thế, Diệp Vô Hoan lạnh lùng nhìn Tần Thanh Phong: "Tần phế vật, xem ra, ngươi định rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không? Ba năm trước ta có thể biến ngươi thành một phế vật, ba năm sau, ta có thể biến ngươi thành một người chết. Lên cho ta!"
Diệp Vô Hoan hét lên một tiếng, hơn mười người áo đen sau lưng ông ta lập tức bay thắng tới bất ngờ tấn công ba người, trong tay bọn họ cầm ngân kiếm, giống như ảo ảnh trực tiếp đánh tới.
Vương Tư Mẫn vội vàng rút song kiếm ra, lập tức nghênh tiếp hơn mười người áo đen. Cho dù nàng ta là một cô gái, nhưng từ nhỏ đã không phục nữ không bằng nam, cực khổ tu luyện, chống lại hơn mười người áo đen, tuy rằng liên tục lùi về sau nhưng ít nhất vẫn chống đỡ được.
"Tư Mẫn, tới chỗ Diệp thúc thúc, tên Tần phế vật kia chính là đồ phản bội, đao kiếm không có mắt, Diệp thúc thúc không muốn đả thương ngươi!" Diệp Cô Thành lạnh giọng quát.
Vương Tư Mẫn không thèm để ý, vẫn liều mạng ngăn cản công kích của người áo đen.
Sắc mặt Diệp Cô Thành lạnh lẽo, tăng tốc, Vương Tư Mẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một sức mạnh kỳ lạ đánh bay ra mấy trăm mét, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất, một ngụm máu tươi lập tức nhuộm đỏ một mảng lớn.
"Không biết sống chết!" Diệp Vô Hoan lạnh lùng nhìn Vương Tư Mẫn, nếu như Vương Tư Mẫn không chắn đường ông ta, ông ta không muốn giết Vương Tư Mẫn, dù sao nhà họ Vương ở thành Thiên Hồ cũng có chút thế lực, giết thiên kim nhà họ Vương, tất nhiên sẽ có chút phiền phức.
Nhưng nếu như nàng ta muốn cản đường mình, ông trời cũng không ngăn được!
Vừa định đứng dậy, lúc này, Tần Thanh Phong đã đứng trước mặt Diệp Vô Hoan, lắc đầu: "Diệp thành chủ, thu tay lại đi, quay đầu là bờ."
"Phế vật chết tiệt, ngươi lén trộm bí bảo của thôn Vô Ưu sau lưng ta mà còn có mặt mũi bảo ta thu tay lại? Ngươi cho rằng ngươi là thánh nhân gì hả?" Diệp Vô Hoan hét lên một tiếng, sau đó giơ tay lên, cả người Tần Thanh Phong lập tức giống như tờ giấy, nhẹ bỗng bị quét bay mấy trăm mét, cuối cùng nặng nề đập xuống đất, chẳng thể nhúc nhích một cái!
Diệp Vô Hoan đang định tiến lên, Tiểu Đào lại chậm rãi dang hai tay, chắn trước mặt ông ta, cho dù chỉ là một cô gái yếu ớt nhưng trong mắt Tiểu Đào tràn đầy kiên quyết.
"Ngươi mẹ nó là ai?" Diệp Vô Hoan cả giận nói, nhưng vào lúc này, ánh mắt ông ta chợt nhìn thấy ấn xanh trên tay Tiểu Đào.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net