Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1230: Trấn áp bằng vũ lực




Hàn Tam Thiên biết mình là một nô lệ nên nhiều lúc không muốn gây chuyện. Nhưng một người có thể nhẫn nhịn không có nghĩa là không có giới hạn.



Dương tỷ này thực sự quá đáng, ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không nhìn nổi nữa.



"Đây không phải là kiệt tác của bà ta hay sao? Vậy cứ để bà ta cầm cái này đi." Hàn Tam Thiên bưng muôi nước vo gạo kia đi về phía Dương tỷ.



Ý kia rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, Dương tỷ nhất thời tức giận đứng sững sờ tại chỗ ba giây.



Sau đó, bà ta hú lên một cách quái dị: "Ngươi giỏi lắm Hàn Tam Thiên! Dám mang nước vo gạo cho Nhược Vũ sư tỷ ăn! Ngươi đúng là đại nghịch bất đạo, làm phản rồi!"



"Muốn mang cho ai ăn là quyền của ngươi. Ta chỉ biết là người vào phòng bếp chỉ làm được thứ này." Hàn Tam Thiên nói xong, quăng thẳng muôi gỗ về phía Dương tỷ.



Muôi gỗ rơi xuống đất, nước vo gạo ở bên trong lập tức vung vãi đầy đất. Dương tỷ lật đật né tránh, rất sợ nước vo gạo văng lên người mình.



Dương tỷ hung dữ trợn mắt nhìn Hàn Tam Thiên, trong lòng giận dữ, tay lập tức vận lên năng lượng yếu ớt tấn công về phía Hàn Tam Thiên.



Dương tỷ vẫn luôn nịnh bợ Nhược Vũ sư tỷ, thời gian nịnh bợ cũng đã rất dài nên lúc Nhược Vũ vui vẫn sẽ dạy bà ta hai chiêu. Cũng chính vì đôi ba chiêu ấy, Dương tỷ gần như luôn diễu võ dương oai trong đám nữ nô ở phòng bếp nơi này, thấy ai bắt nạt kẻ đó, là ác bá nổi danh trong phòng bếp.



Thấy mồm miệng không đấu lại Hàn Tam Thiên, Dương tỷ đương nhiên theo thói quen dùng cách thức trước sau như một của mình: trấn áp bằng vũ lực.



Bà ta muốn đánh gục Hàn Tam Thiên, muốn anh quỳ xuống xin lỗi mới có thể áp chế cơn giận trong lòng mình.



Chỉ là hôm nay bà ta đụng phải Hàn Tam Thiên. Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, công kích và sức mạnh của Dương tỷ thật là không khác gì của đám trẻ con.



Chỉ cần nghiêng người né là có thể tránh thoát công kích của bà ta một cách hoàn hảo. Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi không thích động tay động chân với đàn bà con gái. Có thể nói lý không?"



Nghe vậy, Dương tỷ không chỉ không thu lại mà còn càng phách lối hơn. Bà ta cho là Hàn Tam Thiên sợ nên lại tấn công về phía Hàn Tam Thiên.



Hàn Tam Thiên tránh né, Dương tỷ lại công kích. Sau mấy lần liên tục, Hàn Tam Thiên mất kiên nhẫn bởi vì anh liên tục né tránh nhưng Dương tỷ càng công kích càng đắc ý, thậm chí mấy lần ra tay vào chỗ hiểm của Hàn Tam Thiên.



Hàn Tam Thiên không hề hoài nghi, nếu không phải tu vi của mình cao hơn, nói không chừng hôm nay anh thật sự sẽ chết dưới tay Dương tỷ.



Trở tay đỡ lấy, Hàn Tam Thiên hơi dùng sức đẩy Dương tỷ ra. Mặc dù anh không muốn đánh phụ nữ, nhưng bây giờ mụ đàn bà này quá đáng quá thể rồi.



Dương tỷ còn đang hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm và ham muốn hành hạ giết chết Hàn Tam Thiên, nào ngờ Hàn Tam Thiên lại đột nhiên phản kích. Thân hình bà ta lảo đảo, lập tức luống cuống tay chân chạy ra khỏi phòng bếp, sau đó đạp hụt một bước, lại ngã như chó gặm bùn.





Tình cờ là trước mặt bà ta trùng hợp có một vũng nước vo gạo, mặt Dương tỷ đập xuống dưới, uống thỏa thích luôn.



"Xem ra Dương tỷ thật sự thích món ăn mình nấu, rơi xuống đất liền vội vàng uống." Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười nói.



Thấy hình ảnh như vậy, Tiểu Đào ở bên cạnh lặng lẽ che miệng cười trộm, nhưng sợ Dương tỷ thấy, nàng nhanh chóng cố nén cười.



Dương tỷ nằm sõng soài dưới đất, cảm nhận được mùi nước vo gạo buồn nôn chui vào mũi, vào miệng. Nỗi nhục nhã khiến toàn bộ thân thể bà ta run rẩy điên cuồng!



"Hàn Tam Thiên, lão nương giết ngươi." Dương tỷ tức giận bò dậy, trên gương mặt nhăn nhó còn dính mấy thứ đồ ăn nát vụn.



Hàn Tam Thiên khinh thường cười, lúc này Tiểu Đào tủm cánh tay Hàn Tam Thiên, lo lắng nhỏ giọng nói: "Hàn công tử, người đi mau đi, Dương tỷ này..."



Hàn Tam Thiên lắc đầu, đối mặt với Dương tỷ lại xông lên lần nữa, trong tay chỉ hơi vận sức mạnh, ngăn bà ta ở ngoài cách năm mét, mặc bà ta gầm thét phát điên thế nào cũng chỉ đứng tại chỗ không thể nhích về phía trước dù chỉ một chút.



Trong đôi mắt lo lắng của Tiểu Đào lập tức hiện đầy vẻ vui mừng. Thật ra nàng rất lo về vấn đề an toàn của Hàn Tam Thiên nhưng bây giờ đã yên tâm rồi. Hơn nữa nàng còn rất cảm kích Hàn Tam Thiên. Dương tỷ thật sự rất quá đáng, ngay cả nàng cũng không nhịn được muốn dạy dỗ bà ta, chẳng qua bản thân không có năng lực kia thôi.



Thấy mọi chuyện đã ngã ngũ, Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng thu hồi sức mạnh vừa rồi. Dương tỷ mất trọng tâm lại ngã nhào như cho gặm bùn một lần nữa.



"Còn muốn chơi nữa không? Tôi sợ bà uống đống nước vo gạo kia vẫn không đủ bổ sung thể lực cho bà." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.



Dương tỷ tức giận nhìn Hàn Tam Thiên, ngọn lửa không tên thật sự bị Hàn Tam Thiên châm bùng lên cao nhất. Nhưng bà ta cũng biết bà ta không phải đối thủ của Hàn Tam Thiên. Đấu nữa thì kẻ thua thiệt bị thương đều là mình,



"Được lắm, Hàn Tam Thiên, người giỏi! Ngươi phá hỏng bữa trưa của Nhược Vũ sư tỷ, bây giờ còn ra tay đánh ta. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ đấy cho ta, ta đi nói cho Nhược Vũ sư tỷ biết." Từ dưới đất bò dậy, Dương tỷ chật vật vừa mắng vừa hoảng sợ chạy đi.



Thấy Dương tỷ chạy, lúc này Tiểu Đào mới thở phào, trên mặt cũng nở nụ cười.



Nhưng rất nhanh, nàng lại vô cùng lo lắng: "Hàn công tử, hay là người đi nhanh đi. Lát nữa Dương tỷ đi tìm Nhược Vũ sư tỷ tới thì phiền phức đấy."



Hàn Tam Thiên cười: "Không sao, quay về ăn cơm thôi."



Sau khi Dương tỷ trốn từ phòng bếp ra, lập tức chạy thẳng về phía chủ điện Tứ Phong. Lúc này, Nhược Vũ đang ung dung thưởng thức trà, chờ đợi bữa trưa được mang đến.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK