"Trời ạ, cuối... cuối cùng chuyện này là sao?"
Trong hang, Vương Tư Mẫn khó tin nhìn kim quang khắp hang, trong lúc nhất thời choáng ngợp, lại chấn động tới mức đờ ra tại chỗ hồi lâu không thể hoàn hồn.
Không ngờ rằng trên đời vậy mà lại có một cảnh vừa đẹp vừa bá đạo như vậy.
Tần Thanh Phong cũng há to miệng, căn bản không khép lại được. Cảnh tượng trước cũng cũng khiến ông ta vô cùng chấn động, kim quang khắp hang, đây quả thực là một kỳ quan chấn động cực kỳ.
Đồng thời, trong ánh sáng vàng này, ông ta đồng thời cảm nhận được nhu hòa và bá đạo.
Giống như vị cao thủ tuyệt thế tao nhã như ngọc ngồi trước mặt bạn, bạn biết hắn vô cùng lợi hại, nhưng đồng thời, hắn lại nở nụ cười với bạn.
Đột nhiên, cả thung lũng bỗng vang lên những tiếng tụng kinh, giống như có một đám hòa thượng đang khẽ niệm bên tai, liên tục quần quanh trong thung lũng.
"Trời ạ, mau nhìn kìa." Vương Tư Mẫn thình lình hét lên, Tần Thanh Phong nhìn theo tầm mắt nàng ta, bên trong cái hố dưới bệ tròn, lúc này, một bộ khôi giáp màu vàng đang từ từ bay lên.
Cả bộ khôi giáp màu vàng được chế tác vừa đẹp đẽ lại tràn đầy bá đạo, chỉ nhìn thoáng qua bề ngoài của nó đã đủ khiến người ta cảm thấy nó không thể bị phá hỏng.
Hàn Tam Thiên nở nụ cười, anh đã thắng vụ cược không ngăn cản Tiểu Đào.
Mà sở dĩ anh không ngăn cản, rất rõ ràng, anh tin vào phản ứng của Tiểu Đào.
Một người có thể quên tất cả mọi thứ, nhưng tuyệt đối sẽ không quên bản năng của cơ thể, giống như trưởng thôn vậy, mặc dù là cái xác không hồn, chẳng còn ý thức, nhưng khi có thứ gì đó chạm vào bản năng của cơ thể ông ta, ông ta sẽ theo phản xạ có điều kiện, thậm chí mất khống chế đáp lại.
Chuyện này giống như ai đói bụng cũng sẽ há miệng, ai buồn ngủ cũng sẽ muốn nhắm mắt.
Con người như vậy, thậm chí động vật cấp thấp cũng như vậy, mặc dù chúng không có trí khôn, thậm chí máu lạnh vô tình, nhưng bản năng bảo vệ con non cũng sẽ khiến chúng nó bảo vệ Con của mình.
Đó chính là bản năng.
Hàn Tam Thiên tin, hành động của rồi của Tiểu Đào cũng là bản năng!
"Hàn công tử, ta biết trên tường viết gì rồi."
Đột nhiên, lúc này Tiểu Đào kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên. Chẳng biết tại sao lúc ánh sáng vàng chói mắt này chợt xuất hiện, nàng bỗng dưng biết tất cả hàm nghĩa của những dòng chữ kia.
"Huyền Khải bất diệt, khôi giáp của đại thần Bàn Cổ, dùng tử kim lôi điện tinh luyện mà thành, quanh thân trải rộng điện quang kinh tâm hãi thần, khôi giáp xuất hiện, chắc chắn sấm chớp ập tới, đi tới đây thì đất ở nơi đó khô cằn vạn năm, cây cỏ không mọc nổi." Tiểu Đào nôn nóng giải thích với Hàn Tam Thiên.
"Cái gì?! Huyền Khải bất diệt?!" Tần Thanh Phong nghe thấy cái tên này, cả người lảo đảo một cái, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch.
Có lẽ người khác không biết Huyền Khải bất diệt là thứ gì, nhưng Tần Thanh Phong thân là trưởng lão Hư Vô tông, lạ là một tên lõi đời xông xáo trong giang hồ lâu năm, đã sớm nghe thấy truyền thuyết về Huyền Khải bất diệt rồi.
Trong truyền thuyết, năm đó đại thần Bàn Cổ đã mặc nó, cầm theo búa Bàn Cổ, mô phỏng sức mạnh của sấm sét mở trời, búa Bàn Cổ mạnh mẽ phá thiên địa, mà Huyền Khải bất diệt thì chịu được sức công phá khổng lồ sinh ra do đất trời chia tách.
Nếu như nói búa Bàn Cổ là vạn khí chi vương vậy Huyền Khải bất diệt chính là vận khí chi hậu!
Cái trước, sấm sét mở trời, bất khả chiến bại, cái sau chịu được ngàn tỷ công kích, bất tử bất diệt!
Không ngờ rằng, trong bảo tàng của tộc Bàn cổ không chỉ cất giấu bí mật của búa Bàn Cổ mà còn có một báu vật đáng sợ như vậy!
Một công một thủ, giống như đại thần Bàn Cổ giáng thế, ai có thể làm gì?!
"Hay, hay, thật sự là rất hay." Tần Thanh Phong không thể tin nhìn Huyền Khải bất diệt, trong vạn năm ở thế giới Bát Phương, những thứ mọi người thèm khát, vậy mà lại xuất hiện hết trong tay Hàn Tam Thiên.
Tới sớm, không bằng tới đúng lúc, trên đời không có chuyện gì khó tin hơn nữa.
Nghĩ vậy, đột nhiên Tần Thanh Phong mừng đến phát khóc, oan uổng nửa đời, lại bị đồ đệ bán đứng, rơi vào kết cục quạnh quẽ như vậy, nhưng ông ta hoàn toàn không ngờ rằng quanh co khúc khuỷu, lại được một tên đồ đệ như vậy.
Trời cao thật sự không hề cay nghiệt với ông ta.
Đột nhiên ông ta hiểu ra, loại người một lòng để tâm vào chuyện vụn vặt như Chu Dĩnh, tại sao lại vì Hàn Tam Thiên mà hi sinh bản thân. Lúc tước ông ta còn tưởng rằng chỉ là Chu Dĩnh cố chấp, bây giờ ông ta đã hiểu, Chu Dĩnh đã đánh cược rất lớn, yêu rất sâu.
Nếu như mình có thể dùng tính mạng đổi lấy mạng của Hàn Tam Thiên, ôn ta cũng sẽ không chần chừ nửa giây, có một người đồ đệ như vậy, chết thì mẹ nó ngại gì?!
Vương Tư Mẫn đứng đờ ra, hồi lâu không thể nói chuyện. Tuy rằng nàng ta không biết Huyền Khải bất diệt cuối cùng là thần thánh phương nào, nhưng nàng ta có thể cảm nhận được khí thế bá đạo truyền ra từ bộ khôi pháp này.
Nhà họ Vương của nàng ta cũng xem như quyền thế, nàng ta cũng đã gặp không ít kì binh lợi khí, nhưng trước bộ khôi giáp này, chúng giống như một đống rác, không, là rác rưởi trong rác rưởi!
"Hàn công tử, mời ngài lấy búa Bàn Cổ ra mới có thể tiến vào hố thần, có vẻ như khôi giáp đã bằng lòng nhận ngài làm chủ." Tiểu Đào nói khẽ.
Hàn Tam Thiên gật đầu, cưỡng ép kích hoạt năng lượng trong cơ thể, lại chịu đựng nó chạy loạn đau đớn trong người, lúc ấn búa Bàn Cổ trên trán từ từ hiện lên, sắc mặt Hàn Tam Thiên trầm xuống, chậm rãi tiến vào hố thần.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net