Hồ lô màu vàng, bàn tính ngọc xanh, còn có trường kiếm thủy tinh, áo giáp mềm mại, áo tím la xanh...
Đây không chỉ là một căn phòng tiền tài nhỏ nữa, mà nó giống như một căn phòng chứa kho báu của trời đất hơn.Nó khiến cho người khác không dám nhìn, khiến cho tâm trạng của người khác phải sục sôi, làm cho người khác... làm cho người khác phải hét lên thật to rằng có tiền thật tốt!
Nếu không phải do còn bận tâm đến mặt mũi thì Hàn Tam Thiên đã hỗ to lên một tiếng mình phát tài rồi.
"Chủ nhân, nhìn thanh kiếm này xem, huyết ẩm tuyết kiếm, được tạo thành từ hàn bằng ngàn năm trên đỉnh Tuyết sơn, vô cùng sắc bén, nơi nó chém qua sẽ không còn một ngọn cỏ."
"Còn chiếc áo giáp màu tím này được tạo thành từ một con nhím ngàn năm, mặc ở trên người sẽ bảo đảm an toàn."
"Còn có chiếc hồ lô tím này nữa! Chiếc hồ lô màu tím này được tạo ra từ những nguyên liệu đặc biệt, là do những thợ thủ công hàng đầu thế giới Bát Phương tạo nên, có hiệu quả chống đỡ những đòn tấn công từ hệ hỏa, chỉ cần là lửa, thì tất cả đều phải ngoan ngoãn đi vào trong hồ lô."
"Còn có cái này nữa, chiếc giày tàng hình..."
Thú Vương lật từng bảo bối trong đống kho báu lên, tất cả đều thuộc trong lòng bàn tay, giống như là đang điểm lại kiểm tra sổ sách. Đột nhiên nó sửng sốt.Con mẹ nó cái này không ổn!Sao ở chỗ này lại có rất nhiều pháp bảo và trang bị của nó trước đây vậy?
"Mẹ kiếp, bốn con rồng khốn kiếp này thật là xảo quyệt. Dám ở sau lưng ta chiếm lấy nhiều đồ tốt như vậy."
Thủ Vương Tiểu Bạch kinh ngạc, chỉ luân hồi một lần thôi, thế mà nó cảm thấy tất cả tài sản của mình đều bị người khác đào đi hết.
Bốn con rồng cúi thấp đầu, không dám nói gì.Nói lời vô nghĩa!Không có tiền thì ai chịu làm việc bảo vệ kho báu cho ngươi chứ?
"Được rồi, đừng chửi nữa, đóng gói hết toàn bộ đi.” Lân Long nói.
Vừa nghe thấy đóng gói hết tất cả, gương mặt bốn con rồng xám như tro tàn.Đây chính là tâm huyết cả đời của bọn nó đấy, chẳng lẽ một mảnh áo giáp cũng không được giữ lại sao?
"À tộc trưởng ơi, có thể để lại cho chúng tôi một chút hay không."Con rồng đứng đầu trong tử long yếu ớt hỏi.
"Để lại? Được chứ, chẳng phải còn để lại mạng hay sao?"Lân Long mim cười nói.
Ngay lập tức bốn con rồng rùng mình một cái, nói:"Ngài lấy đi, không cần khách khí đầu, đừng để lại gì hết." %3D
Lúc này Lân Long mới đi đến nói nhỏ bên tai Hàn Tam Thiên:"Mấy thứ như thế này quả là có rất nhiều, trong thời gian ngắn không chọn được cái gì.Cứ mang đi tất cả chỗ này, lúc nào rảnh rỗi không có gì làm thì ta sẽ nhìn lại đống đồ này sau."
Hàn Tam Thiên nghĩ lại, cảm thấy cũng rất đúng, liền cầm lấy chiếc nhẫn không gian tùy thân kia của Long Lân, thu toàn bộ kho báu vàng bạc vào trong.
Lúc này, Diệp Cô Thành đang chạy trốn một cách hoảng hốt, mang theo một đám sư đệ chạy ra khỏi rừng thú, vội vàng đi về phía đám người Ngô Diễn.
"Cô Thành, Sương Nhi đâu?"Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Cô Thành chạy về một cách hốt hoảng, Lâm Mộng Tịch vừa đau khổ chống đỡ Thất Tinh kiếm trận, vừa vội vàng nhìn về phía hắn ta hỏi.
Diệp Cô Thành lắc đầu nói:"Xin lỗi Tứ sư phụ, thật sự có quá nhiều quái vật ở trong trung tâm rừng thú, ta nghĩ là, Tần Sương sự muội đã..."Nói đến đây, Diệp Cô Thành thở ra một hơi thật dài.
Nghe nói thế, sắc mặt Lâm Mộng Tịch trở nên tái nhợt.
"Tứ sư muội hãy nén bi thương, bây giờ cũng không phải là lúc để đau khổ.Bây giờ những con kỳ thú này đang rất điên cuồng, Thất Tinh Kiếm Trận không thể chống đỡ lâu hơn được nữa, chúng ta nhanh chóng rút lui khỏi đây thôi."Ngô Diễn lạnh giọng quát lớn.
"Không, Tần Sương không thể chết được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, không được rút!"Lâm Mộng Tịch kiên quyết lắc đầu. Tần Sương có ý nghĩa gì với nàng ta ư?Đơn giản chỉ có hai chữ mà thôi, sinh mạng!
Cho dù có phải hy sinh chính tính mạng mình, nàng ta cũng phải cứu được Tần Sương trở về.
"Ngươi đừng có ngu xuẩn mà mất khôn. Cô Thành chính là đệ tử thiên tài của phái Hư Vô chúng ta, ngươi nên tin tưởng bản lĩnh của hắn. Nếu như hắn có thể cứu thì đương nhiên sẽ ra tay cứu giúp.Nếu như hắn đã nói là không cứu được, vậy chúng ta có quay lại thì cũng có ý nghĩa gì đâu?"Ngô Diễn vội vàng khuyên bảo.
Lúc này Diệp Cô Thành cũng gật đầu một cách đau đớn:"Đúng vậy, Tứ sư phụ, ta... thật sự ta đã cố gắng hết sức rồi. Bây giờ trong trung tâm thú vương có ít nhất hơn một ngàn con kỳ thú, ta đã tìm kiếm xung quanh rồi, hoàn toàn không phát hiện ra thi thể của Tần Sương sư muội. Ta...Ta nghĩ là, có lẽ đã bị những con kỳ thủ này ăn mất rồi."
Vốn Diệp Cô Thành chưa thật sự đi đến trung tâm thú vương, hắn ta chỉ đi một vòng ở vùng lân cận rồi trở lại. Nhưng giờ nhìn vẻ mặt kia của hắn ta thật giống như đã từng đến đó, đã thế lại còn vô cùng hối hận vì mình đã không thể cứu Tần Sương trở về.
"Cô Thành, ngươi đã vất vả rồi."Ngô Diễn gật đầu, tiếp theo, ông ta kêu gọi các đệ tử rút lui nói:"Các đệ tử nghe lệnh, thả ra tất cả các phi kiếm, sau đó theo ta rút khỏi rừng bách thú."
Chúng đệ tử kêu lên và quát lớn. Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của Ngô Diễn, đột nhiên Thất Tinh Kiếm Trận tỏa ra ánh sáng rực rỡ, sau khi tấn công một kích cuối cùng vào tất cả những kỳ thú bị nhốt lại rồi, một đám đệ tử rút lui một cách nhanh chóng dưới sự chỉ huy của Ngô Diễn.
Ra khỏi rừng bách thú, Ngô Diễn kiểm tra lại số người:"Tất cả mọi người đều đã đi ra rồi sao?"
Diệp Cô Thành vội vàng nói:"Giới Viện sư phụ, nhanh chóng phong ấn khu rừng đi."
Ngô Diễn gật đầu, lấy ra một cuốn sách, ném vào trong không trung, ngay lập tức cuốn sách liền biến mất, chỉ trong nháy mắt rừng bách thú đã bị bịt kín bằng một cái lồng năng lượng.
Đây chính là sách niêm phong của tông Hư Vô, phía trên còn khắc những trận pháp cổ xưa, là do những tiền bối của tông Hư Vô để lại, mục đích là lo lắng tương lai nếu rừng bách thú sẽ gặp phải chuyện không may thì tông Hư Vô còn có cách ứng phó.
Một khi bị phong ấn lại thì mãi mãi không thể ra vào rừng bách thú được nữa.
Nhìn thấy hiệu quả của việc phong ấn, dọc đường Lâm Mộng Tịch vẫn luôn rơi lệ nhưng kiên cường không phát ra âm thanh gì, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc lớn lên.
Bởi vì nàng ta biết được, nếu phong ấn thì sẽ dập tắt một hy vọng cuối cùng của Tần Sương.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net