"Bốn vị, các vị cũng thấy rồi đó, quả thực bổn thôn không có bất kỳ tư liệu ghi chép gì về vị cô nương này, lão phu cũng không nhận ra nàng." Lúc này trưởng thôn cười lên tiếng.
"Đúng vậy, thật ra mấy tiểu cô nương trạc tuổi cô nương này trong thôn khá ít, nếu như nàng thật sự là người của bổn thương, nhất định trưởng thôn sẽ nhớ." Thạch Cường cũng phụ họa.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời vậy mà không biết nên nói gì cho phải.
Trong lòng Hàn Tam Thiên thì vừa nghi hoặc, vừa nặng nề.
Vất vả cực khổ liều mạng chạy tới đây, kết quả lại là tìm lộn chỗ sao?
Biển người mênh mông, thân thế thật sự của Tiểu Đào là ở đâu? Nếu không ai có thể dạy mình cách sử dụng búa Bàn Cổ, Tô Nghênh Hạ cũng sẽ cách mình càng ngày càng xa.
Không đúng, còn một cách!
Lúc này, Hàn Tam Thiên đứng dậy, hành lễ với trưởng thôn một cái rồi nói: "Trưởng thôn, thật ra lần này tôi đến đây trừ việc tìm thân thế cho Tiểu Đào, còn có một việc quan trọng hơn một chút, đó chính là tìm kiếm tộc Bàn Cổ. Tiểu Đào là người của tộc Bàn Cổ, mặc dù cô ấy không phải người bốn thôn, nhưng trên tay lại có dấu ấn giống các người, ít nhất các người cũng từng là một nhánh đúng không?"
Nếu như Tiểu Đào không thể nào giúp mình, nhưng nơi này là nơi ở của tộc Bàn Cổ, khắp nơi đều là người của tộc Bàn Cổ, Hàn Tam Thiên cũng có thể lợi dụng bọn họ để tìm kiếm bí quyết của búa Bàn Cổ.
Nghe thấy lời nói của Hàn Tam Thiên, trưởng thôn cười vui vẻ: "Lão phu đã nói rồi, đây chỉ là một hình xăm giống hoặc tương tự mà thôi, ấn xanh cái gì? Về phần tộc Bàn Cổ lại càng là lời nói vô căn cứ."
"Hình xăm?" Hàn Tam Thiên nhướng mày, bước vài bước đến trước mặt trưởng thôn, thoắt cái tóm lấy tay ông ta, sau đó chợt kích hoạt năng lượng trong cơ thể.
Nhưng khiến Hàn Tam Thiên hoàn toàn bất ngờ là, bất kể Hàn Tam Thiên kích hoạt năng lượng thế nào, ấn xanh trên tay trưởng thôn cũng không hề phát ra ánh sáng như của Tiểu Đào.
Hàn Tam Thiên không thể tin nhìn sự thật trước mắt, tại sao lại như vậy?!
Ấn xanh của Tiểu Đào có thể phản ứng với bùa Bàn Cổ của mình, nhưng cái trên tay trưởng thông lại không có chút liên hệ nào với Hàn Tam Thiên, chẳng lẽ, bọn họ thật sự không phải cùng một nhánh hay sao?!
"Tiểu hữu, ngươi làm gì vậy? "Trưởng thôn khó hiểu nhìn Hàn Tam Thiên, không biết động tác vừa rồi của anh là sao.
"Không thể nào... không thể như vậy được." Hàn Tam Thiên có chút thất thần, thì thào lắc đầu, anh thật sự không hiểu, tại sao lại như vậy!
Lời giải thích hợp lý duy nhất là, Tiểu Đào không phải người cùng tộc với bọn họ, thậm chí, bọn họ hoàn toàn không phải là người của tộc Bàn Cổ, điều này có thể giải thích rõ phần lớn tình huống hiện tại.
Nhưng điều phi logic nhất trong lời giải thích này là, sao Tiểu Đào lại gọi được chính xác tên của tiểu nhị?!
Kỳ lạ, kỳ lạ, quả thực là quá kỳ lạ.
"Bốn vị, nếu như không còn chuyện gì khác thì mời các vị mau rời khỏi bổn thôn đi, bổn thôn đã quen với cuộc sống của mình, không tiện để người ngoài quấy rầy." Trưởng thôn cười khẽ nói.
Tạm biệt trưởng thôn, trên đường đi Tần Thanh Phong và Hàn Tam Thiên đều im lặng, hoàn toàn nhíu mày ngẫm nghĩ.
"Kỳ lạ, kỳ lạ, quá mẹ nó kỳ lạ, rất nhiều chuyện, rõ ràng nhìn thì như vậy, nhưng cố tình dường như lại là chuyện khác." Tần Thanh Phong lắc đầu buồn bực nói.
"Thật ra, vốn dĩ tôi có xu hướng tin và những gì trưởng thôn nói, bởi vì cả quá trình ông ta đều bình thản ung dung, không hề giống như đang nói dối, từng câu của ông ta đều cảm thấy rất thuyết phục. Nhưng quả thực cũng vì chuyện này đã tiết lộ rằng ông ta đang nói dối, ông ta nói ông ta không phải người của tộc Bàn Cổ, tôi thật sự tin, nhưng cố tình ông ta lại không để ý tới sư phụ." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Tần Thanh Phong có thể chứng minh, người ở đây chính là người Bàn Cổ, chỉ là, trưởng thôn vĩnh viễn không ngờ rằng Tần Thanh Phong chính là người đã tới thôn này tàn sát vào ba năm trước.
Tần Thanh Phong gật đầu: "Đúng vậy, trong chuyện này có rất nhiều điểm kỳ lạ. Cái chúng ta thiếu bây giờ là tìm ra một sợi dây, sau đó đan cả tấm lưới lại, câu hỏi sẽ được giải đáp."
"Hơn nữa, còn có một điều vô cùng kỳ lạ, theo lý thuyết, đáng lẽ ba năm trước bọn họ xảy ra chuyện như vậy phải vô cùng cảnh giác với bên ngoài, nhưng hình như bọn họ không như vậy." Hàn Tam Thiên nói.
Lúc này Hàn Tam Thiên chợt cảm thấy thôn Vô Ưu gì chứ. Cái thôn này căn bản là một thôn tràn đầy ưu sầu, mọi chuyện thật sự quá mức kỳ lạ.
Tuy nhiên, Hàn Tam Thiên có thể khẳng định một điều, trưởng thôn càng muốn bọn họ nhanh chóng rời khỏi đây, bọn họ càng không muốn rời khỏi đây.
Đây là nơi duy nhất anh có thể được giải đáp về búa Bàn Cổ, không nhận được đáp án, Hàn Tam Thiên vĩnh viễn không đi.
Trên đường về khách điểm, Vương Mậu bị thu hút bởi những quầy hàng rong hai bên đường. Lúc Hàn Tam Thiên và Tần Thanh Phong nghĩ về sự kỳ lạ của thôn Vô Ưu, không hề chú ý tới Vương Tư Mẫn đã biến mất.
Đến khách sạn, Tiểu Đào chọn mấy món ăn, đang chờ thức ăn mang lên, bên kia Vương Tư Mẫn mang theo bao lớn bao nhỏ đi tới. Vừa tới cạnh bàn, Vương Tư Mẫn cộp một tiếng đặt đồ lên bàn: "Này, hai nam nhân các người có phong độ một chút hay không, để một mình ta cầm theo nhiều đồ như vậy về cũng không biết giúp."
Hàn Tam Thiên nhìn nàng ta với ảnh mắt kỳ lạ, mặc kệ hàng ta.
Vương Tư Mẫn lắc cánh tay hơi tê: "Thái độ gì đó, ta mua quần áo cho các người đấy."
"Quần áo?" Hàn Tam Thiên bỗng nhướng mày, hai mắt nhìn chằm chằm từng vị khách trong khách điểm.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net