Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1723: Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán




Lâm Mộng Tịch cũng cười nhẹ một tiếng: "Thằng nhóc Hàn Tam Thiên này, quả thật hơi quái lạ, cũng khiến cho người ta không nhìn thấu. Chưởng môn để ta điều tra lai lịch của hắn, ta cũng không thể tra ra được gì."



Chưởng môn bất đắc dĩ lắc đầu: "Bỏ đi, những thứ này đều không quan trọng. Ngươi bí mật để Tần Sương quan sát hắn nhiều hơn, dạy dỗ hắn nhiều hơn. Ta thấy hắn đối với Tần Sương không hề tệ."



"Vâng, chưởng môn.” Lâm Mộng Tịch gật đầu.



"Được rồi, ngươi lui đi."



Sau khi Lâm Mộng Tịch rời đi, chưởng môn ngồi trở lại chỗ của mình, trên tay vẫn lặp lại y nguyên hành động trước đó của Hàn Tam Thiên, càng làm, lông mày càng cau lại.



"Vô Tương thần công? Chẳng lẽ tên nhóc Hàn Tam Thiên này thật sự biết được tuyệt kỹ đã thất truyền từ lâu này?"



Trong phòng, Hàn Tam Thiên ở trong phòng của Tần Sương, phòng riêng của Tần Sương thật sự rất đẹp, cả căn phòng tràn ngập một cỗ hương thơm đặc biệt tươi mát. Nằm trên chiếc giường lụa mềm bằng lụa trắng, Hàn Tam Thiên hiếu kì hết nhìn đông tới nhìn tây.



Không phải anh chưa từng nhìn thấy trang trí xa hoa, chỉ là anh không ngờ đến vẻ ngoài lạnh lùng băng giá của Tần Sương lại cất giấu một trái tim phấn hồng của thiếu nữ.



Hầu hết phần lớn đồ trang trí trong phòng chủ yếu là màu hồng, đủ loại hoa đẹp mắt, còn có rất nhiều thứ đáng yêu đều không giải thích không phù hợp với sinh hoạt của cô ta.



Thực ra điểm này ngược lại là khá giống với Tô Nghênh Hạ. Bề ngoài thì mạnh mẽ nhưng bên trong lại mềm mại như nước, chỉ là điều duy nhất khác với Tô Nghênh Hạ là Tần Sương thực sự rất lạnh lùng, là lạnh từ trong xương tủy.



"Tam Thiên, uống bát canh gà này đi.” Ngay tại thời điểm Hàn Tam Thiên đang hết nhìn đông tới nhìn tây, Tần Sương bước vào, trên tay cầm một bát canh gà.



Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ lắc đầu: "Sư tỷ, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, không cần phải bổi bổ đâu."



Ánh mắt Tần Sương như điện, trừng lên, "Bớt nói nhảm, uống nó."



Hàn Tam Thiên bất lực, anh thật ra không cần loại chăm sóc như vậy. Thật sự là cơ thể của anh bị thương nhưng anh rất rõ ràng, đều là nội thương. Mấy thứ này có thể bồi bổ vết thương ngoài của cơ thể, nhưng anh hoàn toàn không cần chúng. Trước mắt anh cần phải tĩnh dưỡng và nhập định chữa trị.



Anh không muốn quay lại về vườn rau, nguyên nhân cơ bản là sợ tên Chiết Hư Tử kia đến gây chuyện, làm phiền mình.



Nhưng Tần Sương làm thế như thể anh sắp chết đến nơi vậy.



Nhìn thấy Hàn Tam Thiên uống hết canh gà, Tần Sương hài lòng gật đầu: "Ngoan, đây mới là dáng vẻ mà nô lệ nên có. Phải biết nghe lời chủ nhân, biết không hả?"



Hàn Tam Thiên trợn tròn mắt: "Vâng, chủ nhân."



Nhìn thấy Hàn Tam Thiên uống xong, Tân Sương cười nhẹ, đứng dậy nhận lấy cái bát, sau đó liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, nghiêng người đi tới trước mặt Hàn Tam Thiên, lấy khăn lụa ra, nhẹ nhàng thay Hàn Tam Thiên lau miệng.



Tần Sương đột ngột đến gần như vậy, lại khiến đột nhiên Hàn Tam Thiên đỏ mặt.



Nàng thật sự rất thơm, cộng thêm hai người đã có vài lần tiếp xúc thân thiết, Hàn Tam Thiên cũng đã từng nhìn thấy cô ta... Bởi vậy, mỗi khi lại gần, sức cám dỗ đương nhiên không phải người bình thường có thể so sánh được.



Quan trọng hơn là bản thân cô ta đã có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, hại nước hại dân.





"Đúng rồi, uống canh gà xong, buổi trưa ngươi muốn ăn cái gì?" Tần Sương lau xong miệng, cười nhạt nhìn Hàn Tam Thiên.



Hàn Tam Thiên nhìn ra được nụ cười của nàng thì ngượng ngùng, lại nghĩ chắc là bình thường nàng hiếm khi cười. Nhưng lúc này, nàng lại muốn cố gắng thể hiện dáng vẻ ôn hòa, dịu dàng nhất có thể trước mặt Hàn Tam Thiên.



"Sao cũng được." Hàn Tam Thiên lúng túng nói.



"Được, vậy ta sẽ bảo nhà bếp làm vài món ăn cho ngươi."



Buổi trưa, Hàn Tam Thiên choáng váng. Tần Sương nói là dặn làm mấy món ăn, kết quả lại là một bàn đầy, còn hơn cả Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán.



Sau bữa trưa, Tần Sương lại biến mất, điều mà Hàn Tam Thiên không biết là thật ra tất cả đồ ăn không phải do Tần Sương sai nhà bếp làm, mà là tự mình lựa chọn nguyên liệu đến nấu nướng, vất vả mới nấu xong.



Cho nên cơm tối, Tần Sương cũng cần thời gian chuẩn bị, Hàn Tam Thiên ngược lại là vui vẻ tiêu dao, trong phòng thỏa thích nhận định, chữa trị thương thế của mình.



Trong vườn rau, Chiết Hư Tử dưới sự hầu hạ mỹ mãn của Nhóc đen mà phơi nắng. Gần đây sự xuất hiện của Hàn Tam Thiên quả thực khiến Chiết Hư Tử ăn phải thiệt thòi nhiều, nhưng rùa lại quay về làm rùa, hưởng thụ vẫn phải hưởng thụ.



"Huynh nghe nói chưa? Chiết sư huynh, tên rác rưởi Hàn Tam Thiên kia, hôm nay thế nhưng mà lại một phát thành danh. Mẹ kiếp, ngay cả sư tỷ Tần Sương cũng giúp hắn ta." Nhóc đen vừa xoa bóp cho Chiết Hư Tử, vừa khinh thường nói.



Chiết Hư Tử nhếch miệng cười to hai lần, lười biếng nói: “Ta nghe nói, sư tỷ Tần Sương dẫn hắn ta đến khu rừng Bách thú bắt linh sủng, kết quả lăn lộn thể nào hắn lại lập công."



Nhóc đen thở dài, "Ôi, ta không biết sư tỷ Tần Sương thích tên chó má đó ở điểm gì chứ? Thời điểm Diệp sư huynh và những người khác rừng Bách thú, bọn họ thấy tên khốn đó đè lên sư tỷ Tần Sương. Dù như thế, sư tỷ Tần Sương cũng không truy cứu, huynh nói cơn tức giận này có khó chịu không chứ?"



Chiết Hư Tử nghe vậy, đập một phát vào ghế tựa, ngồi dậy khỏi ghế, trên mặt vô cùng tức giận nói: "Có thế không tức giận sao? Sư tỷ Tần Sương chinh là nữ thần của Hư Vô tông chúng ta lại bị tên khốn kiếp Hàn Tam Thiên đó chiếm lợi, chết tiệt!"



"Chiết sư huynh, khi tên khốn đó trở về, chúng ta phải dạy dỗ hắn cho thật tốt." Nhóc đen lạnh lùng nói.



Chiết Hư Tử sửng sốt, một lúc sau mới ngả người xuống ghế: "Bỏ đi thôi! Diệp sư huynh của đại điện không đánh nổi ba chiêu với hắn ta. Chúng ta làm sao có thể đối phó với hắn chứ? Hơn nữa người ta vẫn là nô lệ cưng của sư tỷ Tần Sương."



Nhóc đen không cam lòng nói: "Vậy thì chúng ta cứ trơ mắt xem Hàn Tam Thiên diễu võ giương oai sao? Sư huynh, thật ra thì ta không quan trọng, nhưng mấu chốt nằm ở huynh đấy. Huynh nghĩ mà xem, Hàn Tam Thiên ở bên ngoài uy phong như vậy, trở về vườn rau còn có thể nghe lời huynh sao? Lấy loại khí thế trước mắt hắn đây, không được bao lâu, sẽ thay thế huynh đấy."



"Làm sao có thể kia chứ?" Chiết Hư Tử chột dạ lầu bầu một câu, nhưng trong lòng lại bị câu nói này của Nhóc đen cảnh tỉnh.



"Tại sao lại không thể? Chiết sư huynh đừng quên, cho dù Hàn Hàn Tam Thiên được sư tỷ Tần Sương yêu thương, hắn ta cũng chỉ là một tên nô lệ. Sư tỷ Tần Sương muốn giúp hắn ta, vậy không phải từng bước từng bước đưa lên cao hay sao? Hắn ta là nô lệ của vườn rau, đương nhiên, vị trí quản lý vườn rau của huynh sẽ phải đứng mũi chịu sào."



Nghe đến đây, đôi mắt của tên béo Chiết Hư Tử đột nhiên mở to. Lời này nói không hề sai, Hàn Tam Thiên nếu muốn đi đúng hướng thì phải leo lên từng bước từng bước một. Cái chức quản lý vườn rau của hắn ta chính là bước đầu tiên thăng tiến của hắn, điều này là trực tiếp đe dọa đến mình rồi.



Chiết Hư Tử nghĩ đến đây, nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng, liền nói: "Vậy chúng ta phải làm sao mới được?"



Nhóc đen cười không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn Chiết Hư Tử, điều này làm cho Chiết Hư Tử gấp không chịu nổi, nhanh tay lôi kéo hắn ta, nói: "Ngươi nói đi mà."



Nhóc đen nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó dùng một vẻ mặt hèn mọn nói: "Sư huynh à, Tứ phong vừa mua được một nữ đầu bếp thượng hạng, nghe nói nàng ta nhan sắc rất xinh đẹp, huynh có hứng thú không?"



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK