Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1789: Vua của vạn khí




Hàn Tam Thiên cười cười, không nói gì.



Cái này làm Tần Thanh Phong càng sốt ruột: "Tam Thiên, người bảo chúng ta hỏi, thì ngươi trả lời đi chú."



Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Ta bảo các ngươi hỏi, chứ đâu có nói ta sẽ trả lời."



Hàn Tam Thiên nói xong, bước nhanh về phía trước.



"Ôi trời!!" Vương Tư Mẫn chống nạnh: "Giỏi lắm tên kia, bây giờ ngươi giỏi rồi chứ gì? Còn dám lừa chúng ta!"



Tần Thanh Phong bất đắc dĩ cười khổ, mặc dù không biết Hàn Tam Thiên đến cùng trải qua chuyện gì, nhưng bây giờ anh cũng đã có tâm trạng nói đùa, ắt hẳn tâm trạng cũng đang rất tốt, thu hoạch cũng rất nhiều.



Đến chân núi, lại về tới thôn Vô Ưu, Hàn Tam Thiên tìm được thi thể Từ Hải, cũng an táng, tế bái cấn thận, sau đó Hàn Tam Thiên cũng không rời đi, ngược lại là ngắm nhìn bầu trời vừa mới vào đêm.



Nhìn hai người, Hàn Tam Thiên chậm rãi cười một tiếng: "Muốn biết thật sao?"



Hai người sững sờ chốc lát, không hiểu sao đột nhiên Hàn Tam Thiên lại muốn nói, cùng nhau gật đầu như giã tỏi, ngay cả tiểu Đào bên cạnh, cũng nhìn anh bằng ánh mắt hiếu kỳ.



Hàn Tam Thiên cười một tiếng, thật ra có hai nguyên nhân dẫn đến anh có lực lượng này.



Sau khi tiến vào động, Hàn Tam Thiên tiến hành nghi thức nhận chủ với áo giáp Bất Diệt, lúc mới đầu, áo giáp Bất Diệt có vẻ rất bài xích Hàn Tam Thiên, nhưng sau khi cảm nhận được rìu Bàn Cổ trong cơ thể Hàn Tam Thiên, áo giáp Bất Diệt mới bắt đầu chậm rãi tiếp nhận Hàn Tam Thiên.



Sau đó không lâu, áo giáp Bất Diệt chậm rãi tiến hành dung hợp với cơ thế Hàn Tam Thiên, đến lúc dung hợp hoàn toàn, bên trong áo giáp Bất Diệt có một cỗ lực lượng cường đại cũng rót vào cơ thể Hàn Tam Thiên.



Là thần binh từng cùng đại thần Bàn Cổ khai thiên lập địa, càng là ở trên người đại thần Bàn Cổ lâu dài, cho dù đã trôi qua mấy trăm nghìn năm, nhưng áo giáp Bất Diệt vẫn còn lưu lại mười phần khí tức Bàn Cổ.



Mà chính là cỗ khí tức Bàn Cổ này, không chỉ có thể sinh ra liên hệ với rìu Bàn Cổ, càng là có thể cải tạo cơ thể Hàn Tam Thiên, khi nó tiến vào, Hàn Tam Thiên rõ ràng cảm nhận được toàn bộ cơ thể phát sinh thay đổi về chất, càng làm cho Hàn Tam Thiên khiếp sợ là, rìu Bàn Cổ trong cơ thể bỗng nhiên cũng ở giữa quang mang đại thịnh.



Rìu Bàn Cổ và áo giáp Bất Diệt chính là vũ khí tùy thân của đại thần Bàn Cổ, bọn họ có mối liên hệ với nhau, tự nhiên cũng có thể ảnh hưởng lẫn nhau.



Theo rìu Bàn Cổ quang mang đại thịnh, Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm giác được cơ thể của mình cũng đang mạnh lên trong quá trình này, càng quan trọng hơn là, cỗ năng lượng hỗn loạn trong cơ thể lúc trước, bây giờ cũng bỗng nhiên rất ngoan ngoãn, nó không còn đi loạn, ngược lại là rất e ngại, co đầu rút cổ trốn ở vùng đan điền của Hàn Tam Thiên.



Cuối cùng, càng là ngoan ngoãn mà cuộn thành một đoàn, khi đó Hàn Tam Thiên mới giật mình phát hiện, thứ này vậy mà lại ngưng kết thành một cái Kim Thân mới.



"Vậy có nghĩa là, áo giáp Bất Diệt xuất hiện, không chỉ giúp ngươi mang đến phòng ngự, còn giúp người chế trụ năng lượng trước đó, khiển nó ngoan ngoãn thần phục ngươi, cho ngươi sử dụng?" Tần Thanh Phong kinh ngạc.



"Còn nữa, Vương tiểu thư đến cùng cho ngươi ăn cái gì? Còn có thể giúp người ngưng tụ Kim Thân!" Tần Thanh Phong tiếp tục nói.



Nhưng cùng lúc, trong lòng của hắn có chút âm thầm đau lòng thay Vương Đống, mặc dù Tần Thanh Phong không biết đó là cái gì, nhưng đều có năng lượng có thể tự thân hóa thành Kim Thân, nhất định không phải phàm vật.



Không chừng, đây là mang vốn liếng của Vương Đống ra hết rồi ấy chứ.



Hàn Tam Thiên cũng không ngờ, mấy đồ linh tinh mà Vương Tư Mẫn cho mình ăn, khiến cho mình một mực đặt một chân vào cõi chết, đồng thời lại mấy lần trợ giúp mình, cuối cùng thậm chí còn giúp mình đúc thành Kim Thân mới.



Hàn Tam Thiên càng không biết, một trong số những viên đan hắn ăn chính là Ngũ Hành Kim Đan, là thứ khiến cho người họ Vương nào đó thành Thiên Hồ phải dậm chân đấm ngực thùm thụp mấy ngày vì tiếc, năng lượng của nó không phải người ngoài có thể tưởng tượng được.



Vương Tư Mẫn lắc đầu, một mặt ngơ ngác.





"Thế nhưng cũng không hiểu nổi, Diệp Vô Hoan là cao thủ Phiêu Miểu cảnh, người bình thường căn bản không làm gì được hắn, coi như ngươi có được đồ tốt của Vương gia, thế nhưng cũng không mạnh thành như vậy chứ? Một chiêu đã đánh chết hắn?!" điểm khiến Tần Thanh Phong hoang mang nhất chính là đây.



Ông ta hiểu rất rõ tu vi của Diệp Vô Hoan, mặc dù Diệp Vô Hoan không phải đỉnh cấp cường giả của thế giới Bát Phương, nhưng cũng tuyệt đối không yếu, dù sao thân là người đứng đầu một thành, tu vi bản thân căn bản cũng không hề yếu, bị một hậu bối như Hàn Tam Thiên đánh bại bằng một chiêu, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, có đánh chết Tần Thanh Phong cũng không tin.



Hàn Tam Thiên ngẩng đầu nhìn một chút lúc này, trời đã tối.



Hàn Tam Thiên chậm rãi đứng dậy, nhìn Tần Thanh Phong, nói: "Sư phụ, cũng không còn sớm, chúng ta phải làm việc rồi."



Làm việc?



Tần Thanh Phong sững sờ: "Làm gì?"



"Phá đại trận luyện ngục, mặc dù Từ Hải chết rồi, thôn Vô Ưu tươi đẹp lúc ban ngày cũng không tồn tại nữa, nhưng ban đêm, linh hồn của thôn dân thôn Vô Ưu vẫn phải chịu sự tàn phá của đại trận luyện ngục, chẳng lẽ cứ mở to mắt nhìn thôn dân thôn Vô Ưu tiếp tục bị nó tra tấn mỗi tối sao?" Hàn Tam Thiên nói.



"Đại trận luyện ngục?" Tần Thanh Phong nhướng mày, sau đó thở dài một tiếng "Diệp Vô Hoan đã chết, còn phá trận thế nào?"



Hàn Tam Thiên cười cười: "Không phải muốn phá trận thì cần Diệp Vô Hoan sao? Tôi có cách."



"Ngươi có cách?"



Hàn Tam Thiên gật gật đầu, nhẹ nhàng thúc đấy năng lượng trên tay, ngay sau đó cả người bay thẳng lên không trung, trên người kim quang rực rỡ, vung tay lên một cái, một âm thanh vang lên, một cây rìu kim sắc xuất hiện trong tay Hàn Tam Thiên.



Nhìn thấy cây rìu, Tần Thanh Phong vừa đứng lên lại giật mình tới mức ngồi bệt xuống đất, tay chỉ lưỡi rìu kim sắc giữa không trung, líu lưỡi, nói cũng bập bẹ: "Rìu... rìu... Bàn Cổ... Rìu Bàn Cổ, ông trời ơi... Là... là... Rìu Bàn Cổ!"



"Cái gì?!" Vương Tư Mẫn kinh ngạc nhìn qua Hàn Tam Thiên đẹp trai ngời ngời đứng giữa không trung, cầm trong tay cây rìu kim sắc, vừa nãy nàng chỉ bị ngoại hình Hàn Tam Thiên làm rung động, như vô số cô gái khác, nàng cũng từng mơ ước anh hùng của đời mình, tay cầm thần binh, chân đạp tường vân.



Nhưng sau khi nghe Tần Thanh Phong nói, Vương Tư Mẫn ngây ngẩn cả người.



Rìu Bàn Cổ?! Vũ khí truyền thuyết tối cao của thế giới Bát Phương, vua của các loại vũ khí!



Nhưng thứ này chẳng phải chỉ là tại tồn tại trong truyền thuyết thôi sao? Sao lại... sao lại xuất hiện thật?



Mặc dù Vương Tư Mẫn một đường theo bọn họ đi vào thôn Vô Ưu, cũng nghe được họ nhắc tới bảo tàng Bàn Cổ, nhưng cũng vừa mới biết đến tồn tại của áo giáp Bất Diệt, lúc đầu, nàng còn nghĩ nó đã là mạnh nhất rồi.



Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, rìu Bàn Cổ lại còn xuất hiện.



"Hắn có thể sử dụng rìu Bàn Cổ, Hàn Tam Thiên vậy mà lại có thể sử dụng rìu Bàn Cổ, trời ạ, trời ạ!" Tần Thanh Phong kinh ngạc, không ngừng cảm thán.



Thần binh diệu thế, binh vương là vua!



Thứ vũ khí và phòng ngự mạnh nhất trên đời này, Tần Thanh Phong có nằm mơ cũng không nghĩ tới, vậy mà có thể nhìn thấy nó xuất hiện trên một người trong cùng một lúc!



Mà lúc này Hàn Tam Thiên chậm rãi giơ rìu Bàn Cổ lên, như Bàn Cổ tại thế!



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK