Anh thậm chí không biết mình nên từ bắt đầu gắp đũa từ chỗ nào!
"Voi là cái gì?"Tần Sương hỏi khẽ.
"Voi? À? Chính là Long tượng bên trong vườn rau gia súc của chúng ta ở khu bên kia." Hàn Tam Thiên nhanh chóng nghĩ đến một con vật trên cơ bản không khác nhau nhiều lắm với voi.
"Haizz, Long tượng ăn cỏ, không giống." Tần Sương không để ý tới lời giải thích của Hàn Tam Thiên, trả lời lại.
Cả người Hàn Tam Thiên cúi xuống, hoàn toàn bại trận.
"Ý của tôi là, tôi chỉ là một con người mà thôi, cô không cần chuẩn bị cho tôi nhiều đồ ăn như thế, tôi ăn không nổi mà." Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ nói.
Đôi mắt của Tần Sương nhìn đồ ăn, xấu hổ gật đầu, xác thực là quá nhiều, nhưng nàng vẫn nghĩ rằng Hàn Tam Thiên sẽ ăn được, hơn nữa lại không biết Hàn Tam Thiên thích ăn cái gì cho nên nàng đành nghĩ đến món nào thì làm hết ra.
Tần Sương đang muốn nói chuyện, đột nhiên mày liễu nhíu lại. Cảm thấy năng lượng bên trong cơ thể ngược nhau, cực kỳ khó chịu.
Lúc này Hàn Tam Thiên vừa ăn được một miếng đồ ăn, thấy trên thân thể Tần Sương có một năng lượng màu đen nhạt quấn quanh, cộng thêm lúc này Tần Sương tỏ vẻ khó chịu, bỗng cảm giác không ổn.
Hàn Tam Thiên vội vã đứng dậy, đóng lại tất cả cửa phòng trong phòng của Tần Sương, ngay lập tức sau đó đỡ Tần Sương đến bên giường.
Hàn Tam Thiên gần như không cần nghĩ cũng biết là yêu khí ở trong cơ thể Tần Sương lại phát tác, bất chấp những thứ khác, đưa sức mạnh của mình vào sau lưng của Tần Sương, đợi sau khi nàng khá hơn, lúc này Hàn Tam Thiên mới cầm kiếm lên.
"Sư tỷ. Chuẩn bị xong chưa?"
Tần Sương gật gật đầu, lấy ra Thần kiếm Trấn Yêu của mình, lại cùng Hàn Tam Thiên bắt đầu luyện Lạc Vũ kiếm pháp.
Kiếm pháp hoàn tất, Hàn Tam Thiên phun ra một ngụm máu tươi. Dưới tình hình thương thế trong thân thể còn chưa chữa trị, Hàn Tam Thiên còn phải liên tục điều động sức mạnh, tất nhiên là không chịu đựng nổi. Cố nhịn cho đến khi kiếm pháp hoàn tất, cả người Hàn Tam Thiên đã không còn sức lực tựa vào góc giường.
Sau khi Tần Sương được sự giúp đỡ của kiếm pháp Lạc Vũ, yêu khí đã được đè xuống, lúc này nhanh chóng chạy đến bên người Hàn Tam Thiên, đỡ anh lên giường.
Thời điểm sau khi một lần nữa nhẹ nhàng đặt Hàn Tam Thiên nằm ở trên giường, Tần Sương sợ Hàn Tam Thiên té cho nên vẫn luôn là dựa vào rất gần, đặt xuống cũng rất nhẹ. Khoảng cách giữa hai người đương nhiên rất gần, thậm chí Hàn Tam Thiên còn có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng của nàng.
Hàn Tam Thiên nhướng mày. Mẹ nó chứ, thân thể còn không cử động được, vậy mà mình lại có suy nghĩa kia đối với Tần Sương, chuyện này...
Tần Sương cũng không khá hơn bao nhiêu, sắc mặt hơi ửng hồng, rời khỏi bên người Hàn Tam Thiên, cũng phải mất thêm mấy giây nữa.
"Vết thương của ngươi nặng như thế, còn quan tâm đến ta làm gì?"Tần Sương hơi oán giận nói.
Hàn Tam Thiên nhân lúc này, tranh thủ thời gian khiến mình nghĩ đến chuyện khác, mở miệng ra nói đùa: "Hết cách rồi, tôi là nô lệ, nếu cô gặp phải gì đó sơ xuất, không phải một tên làm nô lệ như tôi sẽ không có chỗ dựa và bị bắt nạt đến chết à?"
Vừa nhắc tới cái này, Tần Sương đột nhiên có hơi ngơ ngác. Ngày mai nàng phải đến chủ điện để tu hành, thật ra đây là nguyện vọng mà nàng tha thiết nhiều năm liền, bây giờ ước mơ thành sự thật, nhưng nàng lại phát hiện, nàng hơi không vui cho lắm.
Bởi vì, điều này có nghĩa nàng sẽ phải rời khỏi Tứ phong một thời gian dài.
Nàng không nỡ. Nàng không biết cụ thể là không nỡ cái gì, có lẽ là Tứ phong, có lẽ là Lâm Mộng Tịch, có lẽ là thiếu mất một tên nô lệ.
"Ngày mai ta phải đi chủ điện, sau này, chỉ có thể dành chút thời gian trở về."Tần Sương đột nhiên nhìn qua nói với Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên bị cô ta nhìn không biết nên nói cái gì, vì làm giảm bầu không khí xấu hổ, Hàn Tam Thiên cười nói: "Sau này tôi không còn chỗ %3D dựa nữa rồi."
"Hay là ta nói với chưởng môn sư bá nói, để người cùng ta với ta đến chủ điện?" Tần Sương thăm dò hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, cái lắc này khiến trong lòng thất Tần Sương hơi thất vọng: "Cô mới được đặc cách trúng tuyển, sao lại có thể buông bỏ nguyện vọng của mình dễ dàng như vậy chứ?"
Tần Sương gật đầu, quả thực không sai, nhưng mà nàng quật cường che giấu đi sự thất vọng của mình, giễu cợt nói: "Người cho rằng ta muốn mang ngươi sao? Không phải vì sợ ta không ở Tứ phong, ngươi sẽ bị người ta bắt nạt đến chết à? Ngươi có chết cũng không sao nhưng vấn đề là, trong cơ thể ta có yêu khí phải cần ngươi giúp ta trấn áp."
"Cái mạng hèn này của tôi sao có thể dễ dàng chết như vậy? Cho nên, tôi sẽ giữ lại cái mạng này, giúp cô trấn áp yêu khí." Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười nói.
Tần Sương mim cười, sau đó lấy ra từ trong ngực của mình một miếng ngọc bội. Không đợi Hàn Tam Thiên mở lời, nàng đã nhẹ nhàng đeo nó lên trên cố của Hàn Tam Thiên, rồi mới bảo: "Lòng người hiểm ác, cho ngươi viên ngọc này. Lỡ may thời điểm có người khi dễ ngươi, lấy nó ra, ta có thể cảm nhận được, sẽ quay trở về cứu ngươi."
Hàn Tam Thiên cười bất đắc dĩ nhưng cũng không từ chối. Với địa vị và tu vi trước mắt của mình mà nói, có Tần Sương bảo vệ đương nhiên sẽ tránh được họa.
"Được thôi, có điều theo lời nói này của cô, nếu không tặng quà lại thì không hay. Cô cho tôi đồ, tôi cũng đưa cho cô một thứ." Hàn Tam Thiên nói xong, nhẹ nhàng niệm một câu.
Lập tức, trong tay của có thêm một con chim nho nhỏ, màu lông lộng lẫy đẹp mắt, đồng thời trên thân của nó lại có màu lửa xanh nhàn nhạt.
Nhìn thấy con chim này, cả người Tần Sương sợ đến ngây người, không thể tin được nhìn Hàn Tam Thiên, rồi mới lại tràn ngập mừng rỡ nhìn qua chú chim nhỏ trong tay anh.
"Bách Hỏa điều? Hàn Tam Thiên, là Bách Hỏa điều!" Tần Sương kinh ngạc hô lên.
Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Tìm hết nửa ngày, không có con lớn, chỉ có con này đang trong giai đoạn bắt đầu trưởng thành."
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net