Hàn Tam Thiên?
Trương Vĩnh Tiến nhướng mày, cái tên này sao nghe quen thế nhỉ?!
Bỗng nhiên, hắn đột nhiên mở to hai mắt, Hàn Tam Thiên?
Đây chẳng phải tên của tên phế vật đến từ thế giới Ủy Lam mà anh họ thông báo muốn nghiêm phòng sao?
Nhưng chờ hắn phản ứng lại, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng Hàn Tam Thiên nữa?!
Mặc kệ đi, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là phải thông báo tin tức Hàn Tam Thiên đến cho anh họ của mình, nghĩ đến đây, Trương Vĩnh Tiến vội vàng trở về.
Chuyện Hàn Tam Thiên xuất hiện thành Địa Hỏa rất nhanh truyền đến tai Cô Tô Chiến, đối với chuyện này, Cô Tô Chiến không có chút sợ hãi nào, thậm chí có chút bất ngờ, bởi vì trong mắt hắn, Hàn Tam Thiên cũng chỉ là một thứ tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Tại hiện trường hôn lễ, hắn sẽ dùng cách thể hiện năng lực của mình để nhục nhã Hàn Tam Thiên.
Cho nên, hắn căn bản cũng không thèm để ý việc Hàn Tam Thiên, thậm chí cũng không nói chuyện này cho bất luận kẻ nào, bởi vì không cần thiết.
Đối phó với phế vật đến từ trái đất, giết gà mà còn cần dao mổ trâu hay sao?!
Ba ngày sau.
Gia tộc Phù thị treo đèn lồng đỏ, chữ hỉ khắp nhà, các loại tơ lụa, đồ trang trí màu đỏ treo đầy toàn bộ Phù phủ.
Trong thành Phi Long, toàn thành đại yến, mọi người rất hào hứng.
Trong Phù phủ, khách khứa nườm nượp, hầu như các gia tộc nhỏ hơn Phủ thị ở thế giới Bát Phương đều phải người đến đây chúc mừng, nhưng mà, nhưng lần này vẫn có chút kém hơn so với lúc trước.
Bây giờ rất nhiều đại gia tộc đều bị Lam Sơn Chi Đỉnh lung lạc, nên cũng muốn tránh hiềm nghi đối với gia tộc Phù thị, lại thêm dị tượng ở thành Thiên Hồ mấy ngày trước hấp dẫn không ít người, bây giờ khách khứa của Phù phủ mặc dù rất náo nhiệt, nhưng cũng không có nhiều người có máu mặt lắm.
Mặc dù Phù Thiên có chút bất mãn với việc này, nhưng nghĩ sau khi thành hôn, toàn bộ Phù thị sẽ nghênh đón sự thay đổi, bởi vậy vẫn rất vui vẻ ra mặt.
Cô Tô Phượng Thiên cũng rất vui, mặc dù hắn và Phù Thiên mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, nhưng dù sao mục tiêu và lợi ích của bọn họ vẫn là nhất trí, đương nhiên toàn lực ủng hộ cuộc hôn nhân này.
Hôm nay Ngao Nghĩa cũng mặc trang phục lộng lẫy, ngồi ở sảnh khách quý.
"Giờ lành đã đến, mời tân lang, tân nương tiến vào!"
Sau tiếng hô to của người hầu ngoài cửa, đám người đứng dậy nhìn về phía cổng.
Lúc này cổng, Cô Tô Chiến mặc đồ đỏ tiến vào, phía sau hắn, Tô Nghênh Hạ cũng mặc đồ đỏ, được hai nha hoàn đỡ hai bên, nhưng ở phía dưới khăn trùm đầu, lại là gương mặt vô cảm của Tô Nghênh Hạ.
Nàng sẽ không bái đường, bởi vì trong lòng nàng, chỉ có một người chồng là Hàn Tam Thiên, nhưng nàng không có sức lực và cơ hội để phản kháng, chỉ có thể mặc cho người ức hiếp, nhưng cái này không có nghĩa là nàng đã khuất phục.
Chỉ cần kết thúc lễ bái, khách nhập tiệc, Phù Ly sẽ nhân cơ hội này, dựa theo những gì nàng đã dặn, trà trộn vào tân phòng, trợ giúp mình tự sát.
Đi vào trong điện, Phù Thiên và Cô Tô Phượng Thiên ngồi trên, vô cùng vui vẻ.
Người chủ hôn thấy người nhà hai bên đã đi vào, lúc này, cũng cao giọng nói: "Hôm nay, là ngày vui của Cô Tô công tử Cô Tô phủ và Phù Dao tiểu thư gia tộc Phù thị, ở đây, ta đại biểu tộc trưởng Phù thị và Cô Tô gia, bày tỏ lòng biết ơn đối với các vị thân bằng hảo hữu."
"Bây giờ, giờ lành đã đến, mời tân nương bước qua chậu than, long phượng nâng chân vượt bồn lửa, hung thần ác sát tránh sang bên, mời!"
Theo tiếng thông báo của chủ hôn, Cô Tô Chiến bước qua chậu than, mà Tô Nghênh Hạ thì tương đối khó khăn, bởi vì nguyên nhân cơ thể, cộng thêm không nguyện ý, Tô Nghênh Hạ chậm chạp không chịu bước qua, hai người hầu tốn không ít khí lực để đẩy nàng.
"Xem ra, tân nương có vẻ không quá nguyện ý thì phải." lúc này Ngao Nghĩa lạnh giọng cười nhạo.
Hắn vừa nói, mấy tùy tùng của hải vực Vĩnh Sinh đã cười ồ lên, trong sân lập tức có chút khó xử.
Phù Thiên nén giận, vội vàng đứng lên nói: "Ha ha, Ngao công tử nói đùa gì thế, Phù Dao nhà ta và Cô Tô công tử là yêu thích nhau, một cặp trời sinh, làm sao lại không nguyện ý được chứ, mọi người nói xem có phải không?"
Phù Thiên biết, Ngao Nghĩa đang muốn mượn cơ hội gây sự, bởi vậy chỉ có thể tự mình nhanh chóng làm dịu bầu không khí.
Lời này vừa nói ra, khách khứa cũng chỉ có thể cười nói: "Đúng đúng đúng, đây là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp."
Nhưng vào lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên: "Ta nói không phải!"
Phù Thiên lập tức nhìn chằm chằm vào Ngao Nghĩa, Ngao Nghĩa cũng ngơ ngác, hắn chỉ là tùy tiện trêu chọc bọn họ chút mà thôi, hắn cũng biết không nên nói những câu quá đáng như vậy.
Mặc dù mười mấy ngày nay, Ngao Nghĩa đã hơn sàm sỡ làm nhục phân nửa số phụ nữ của Phù tộc, nhưng đó cũng là bí mật mà thôi.
Mà mục đích hắn làm như vậy, chính là muốn hung hăng chà đạp tôn nghiêm gia tộc Phù thị dưới chân của mình, để hải vực Vĩnh Sinh lúc nào cũng có thể đè bẹp Phù gia.
Nhưng Ngao Nghĩa cũng biết, con giun xéo lắm cũng quần, nếu như không giữ thể diện cho Phù gia ở những tình huống như này, sẽ chỉ làm Phù gia chó cùng rứt giậu, lại hận hải vực Vĩnh Sinh, đến lúc đó không chỉ không thể khống chế bọn họ, lại bị Phù gia phản công.
Thấy không phải Ngao Nghĩa nói, mọi người nhìn nhau, không hiểu là có chuyện gì.
Mà lúc này, bên ngoài đại điện, ngoài sân của Phù gia, vô số vệ sĩ mang theo binh khí vọt vào, ai cũng cảnh giác nhìn lên không trung.
Mà khách khứa đang ngồi trên bàn tiệc ở trong sân, lúc này cũng nhao nhao ngẩng đầu, nhìn lên không trung.
Phù Thiên bỗng cảm thấy không ổn, những vệ sĩ này đều là hắn bố trí tỉ mỉ, mục đích là sợ người của đỉnh Lam Sơn tới quấy rối. Bây giờ vệ sĩ tự tiện xâm nhập trong viện, nhìn lên bầu trời, cái này đủ để chứng minh, có kẻ đến gây sự.
Phù Thiên nhanh chóng xông ra ngoài, đoàn khách bao gồm cả Cô Tô Chiến, cũng xông ra ngoài, trong điện chỉ còn lại Tô Nghênh Hạ đang trùm khăn trên đầu, uể oải đứng ở đó.
Đối với nàng, cho dù là Chân Thần tới, nàng cũng không nhúc nhích chút nào, vì không liên quan đến mình!
Ngoài điện, có một nam nhân lơ lửng giữa không trung, đứng thẳng tắp, khuôn mặt anh tuấn, cầm trường kiếm trong tay, gió nhẹ thổi qua, tà áo hơi bay lên, không ít khách nữ đều nhìn tới mê muội.
Thủ lĩnh vệ sĩ lúc này giận tím người: "Ngươi là ai, cũng dám trắng trợn giương oai ở Phù phủ, nhanh xuống đây."
Phù Thiên khẽ nhấc tay, ngăn cản thủ lĩnh vệ sĩ, lúc này, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không biết các hạ là ai, hôm nay là ngày đại hôn của Phù phủ ta, nếu có hứng thú, mời xuống uống chén rượu nhạt."
Trong mắt Phù Thiên, đối phương rất có thể là người của đỉnh Lam Sơn, cái này cũng nằm trong dự đoán của hắn, dù sao, rất có thể đỉnh Lam Sơn sẽ không ngồi nhìn Phù thị thông gia mà chẳng quan tâm.
"Tôi?" Giữa không trung, người kia mỉm cười: "Không phải ông tìm tôi rất lâu rồi sao? Thậm chí ngay cả tôi là ai mà cũng không biết."
"Các hạ là?"
"Hàn, Tam, Thiên!"
Hàn Tam Thiên?
Trong đại điện, Tô Nghênh Hạ nghe được giọng nói quen thuộc này, và cái tên mà nàng ngày nhớ đêm mong, bỗng nhiên khẽ giật mình, sau đó kéo khăn đội đầu xuống, không thể tin được nhìn về phía ngoài điện!
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net