“Tộc trưởng, ta không phục. Kẻ cầm đầu lắc đầu nói: “Cho dù ngài muốn giết ta, ta cũng phải lắm miệng nói một câu, hắn chẳng qua chỉ là kẻ rác rưởi, hắn không có tư cách làm chủ nhân của ngài.”
"Đúng vậy, ta cũng cho là như vậy.”
Bốn con rồng gật đầu như giã tỏi, lân long vô cùng bất đắc dĩ. Đây là đang muốn chết đấy à?
Hàn Tam Thiên có thể làm chủ nhân của nó mà anh thật sự chỉ đơn giản như vậy sao? Hiển nhiên không phải, nhưng lân long lại không dám nói ra. Chẳng lẽ phải nói với bọn chúng rằng, trên người của người anh em này có búa Bàn Cổ sao? Còn có cả cô vợ tương lai sẽ trở thành một trong ba vị chân thần sao? Còn cả...
Bỏ đi, nói ra chính bản thân lân long cũng cảm thấy mệt mỏi!
Có đôi khi lại lịch của vài người bối có thể phức tạp đến mức làm người phải hét lên thật biến thái, nhưng ngươi cũng đành phải chịu thôi.
Hàn Tam Thiên chính là người như vậy!
“Ôi, bốn người các ngươi thật là không còn thuốc chữa." Lân long lắc đầu. Vốn dĩ nó niệm tình ở cùng tộc, hơn nữa tu vi của bốn con rồng này không tồi, phối hợp với nhau rất ăn ý, muốn mắng bọn chúng một chặp để Hàn Tam Thiên hạ hỏa, giữ lại cái mạng cho bọn họ. Nhưng nào ngờ được rằng bốn con vật không biết điều này lại một hai phải liều mạng đâm đầu vào họng súng.
Bốn long lấy làm lạ liếc mắt nhìn nhau một cái. Bón người chúng ta thì làm sao? Chẳng lẽ chúng ta có nói gì sai sao?!
Lân long liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, thấy anh cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi thâm thương tiếc cho bốn con rồng ngu ngốc này một lần thì vận năng lượng lên, định trực tiếp đưa bốn con rồng này về chầu ông bà.
Nhưng vào lúc này, toàn bộ sơn động bỗng nhiên chấn động kịch liệt, vách động kiên cố vô cùng đột nhiên lại có đá rơi tán loạn. Bên ngoài sơn động, phong vân biến sắc, giữa không trung gió động mây bay, mây đen ùn ùn trên đỉnh đầu.
Bách thú từ khắp nơi chạy đến, canh giữ ở trước cửa sơn động, đồng loạt quỳ hết xuống.
Mà lúc này ở chính điện của Tử Phong, Lâm Mộng Tịch nhăn mày liễu lại, ngón tay ngọc tình Càn Khôn, bấm bấm đốt ngón tay. Một lát sau, mày liễu nàng nhíu chặt, gấp gáp nói với Nhược Vũ đang ở bên cạnh: "Lập tức thông báo cho chưởng môn, phía sau núi Tử Phong có thay đổi lạ, e là đã có yêu ma giáng thế!”
Nhược Vũ đi theo Lâm Mộng Tịch đã nhiều năm, còn là học trò từ nhỏ đến lớn, cũng hiếm khi nhìn thấy Lâm Mộng Tịch khẩn trương như thế, bèn gật gật đầu rồi nhanh chóng chạy như bay tới điện chính.
Bên trong Hư Vô Tông, lúc này các đệ tử đều cảm thấy sắc trời có thay đổi lạ thường, cả đám đứng ở đài Lộ Thiên, trông về Tứ Phong phía ха.
Lúc này Tử Phong đã hoàn toàn bị mây đen bao phủ, bên trong mây đen, ta chớp màu tím điên cuồng chớp giật, giao thoa lẫn nhau, thỉnh thoảng nổ mạnh!
Lúc này chưởng môn của Hư Vô Tông cũng cùng trưởng lão giới viện bước nhanh ra khỏi điện chính.
“Sư đệ, chỗ Tứ Phong, mây đen ủn ùn trên đỉnh đầu, yêu khí ngút trời. Xem ra, nó của năm đó xuất thế rồi."
Ngô Diễn thở dài một tiếng thật mạnh: “Không ngờ Hư Vô Tông ta trấn áp nó suốt hơn một ngàn năm, cuối cùng vẫn để cho nó luân hồi chuyển thế."
"Với năng lực của nó thì ngay cả khi xuất thế, chúng ta cũng không thể lường trước được. Có một số việc, chúng ta không thể ngăn cản được.” Chưởng môn đạm nhiên cười thảm một tiếng.
Ngô Diễn gật đầu nói: “Chưởng môn sư huynh nói rất phải. Vậy chỗ Tứ Phong nên xử trí như thế nào?”
"Thủ vương giáng thế thì bách thú sẽ bảo vệ, chúng ta đến thật sự có thể ngăn cản nó được sao? Có điều làm hết sức mình còn lại thì giao cho ông trời. Như vậy đi, đệ lập tức điều động tinh anh của các phong đến sau Tứ Phong trước, đệ tự mình dẫn theo đoàn người qua bên đó nhìn xem tình hình. Nhớ lấy, không được hành động thiếu suy nghĩ kẻo lại tạo thành thương vong không cần thiết.” Chưởng môn dặn dò.
Ngô Diễn gật đầu, lập tức đi làm ngay.
Chờ đến khi Ngô Diễn rời đi, chưởng môn lắc đầu lẩm bẩm: "Chỉ hy vọng áp chế của Hư Vô Tông vẫn có thể vây mi lại, cho dù mi chuyển thế thì cả đời cũng không có cách nào rời khỏi Hư Vô Tông của ta, càng không thể trưởng thành.”
Nửa canh giờ sau, trên Tứ Phong, đệ tử của Hư Vô Tông đã hội tụ.
Lần hành động này, Ngô Diên là người chỉ huy, đứng ở trung tâm, hai phía bên cạnh chia thành trưởng lão sáu phong, trăm tên đệ tử đứng ở ngay phía trước, cả đám cầm trường kiếm trong tay, khí khái anh hùng.
Khi Ngô Diễn vung bàn tay lên, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn bắt đầu hướng về phía Tứ Phong.
Diệp Cô Thành dẫn dắt đệ tử đi đầu tiên, thầm cảm thấy may mắn vì lúc trước mình đã chạy nhanh, đồng thời lúc này cũng có tâm sự nặng nề, bởi vì hắn ta biết, Tần Sương còn ở sau núi chưa hề đi ra.
Chỉ là đáng tiếc cho một vị đại mỹ nhân trăm năm khó gặp một lần như vậy nhưng cuối cùng lại gặp kiếp nạn này, từ đây hương tiêu ngọc vẫn, thực sự làm người tiếc hận vạn phần.
Nhưng chuyện này, hắn ta vẫn chưa nói ra. Hắn ta sẽ không nhắc tới với bất cứ kẻ nào rằng hắn ta đã từng đến rùng bách Thú phía sau núi bởi vì bỏ mặc Tần Sương không màng rất có thể sẽ làm thanh danh của hắn ta bị hao tổn.
Mà lúc này trong sơn động, sau khi sự chấn động kịch liệt ngừng lại thì lúc này đám người Hàn Tam Thiên mới miễn cưỡng đứng vững được. Khi đó trong động, ngoại trừ bụi đất bay mù mịt ra thì còn có một loại mùi máu tanh màu đỏ sậm ám ở trong động.
Mùi vị này rất gay mũi, Hàn Tam Thiên ngửi thấy cũng hơi khó chịu.
"Sao lại thế này?” Lân long khó hiểu nhìn vào sâu trong động không đáy, nhất thời ngạc nhiên nói.
"Tộc trưởng, mau... mau chạy đi. Là... là thú vương giảng thể." Con rồng ác cầm đầu tỏ sắc mặt hoảng loạn, tiếp theo đó thành kính quỳ lạy về phía bên trong động.
Ba anh em còn lại cũng làm hệt như thế.
Lân long khó hiểu, còn hơi tức giận: “Đứng lên hết cho ta, người của Long tộc ta là vua của muốn thủ. Các ngươi đang quỳ ai đấy hả?"
Hàn Tam Thiên nhanh chóng kéo lân long, lúc này rõ ràng không phải thời điểm để giận dỗi. Hai mắt của anh nghiêm túc nhìn chằm chằm vào trong động, trong lòng có một loại dự cảm chẳng lành.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net