Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1783: Thung lũng




Gần như cùng lúc đó, đám người Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy cơ thể lung lay, dưới chân cũng mất trọng tâm, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Hàn Tam Thiên sử dụng năng lượng bay lên, đồng thời dùng pháp thuật kéo Tiểu Đào và Tần Thanh Phong, Vương Tư Mẫn cũng phản ứng cực nhanh bay lên.



Làm!



Một tiếng thật lớn vang lên, mặt bằng ở tại chỗ trực tiếp sụp xuống, để lộ một cái hố vô cùng to.



"Chuyện... chuyện này là sao?" Vương Tư Mẫn vẫn chưa hoàn hồn nhìn bên dưới, hiển nhiên cũng bị giật mình.



Tần Thanh Phong nhướng mày: "Sao chỗ này lại có một cái hố lớn?"



Hàn Tam Thiên nhướng mày, nhìn bàn tay chảy máu của Tiểu Đào. Sau khi anh đáp xuống đất, lấy tay nhẹ nhàng phủi sạch lớp tuyết ở mép hố, để lộ ra một bức tảng đá to có hoa văn kỳ lạ, anh ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Có khả năng đây chính là nơi chúng ta muốn tìm."



Lời nói của Hàn Tam Thiên lập tức khiến đám người Tần Thanh Phong bên cạnh hưng phấn vô cùng, trông mong nhìn xuống hố, nhìn xuống hố không chớp mắt, giống như muốn xuyên qua bóng tối nhìn thấu mọi thứ bên trong.



"Chúng ta xuống thôi." Sắc mặt Hàn Tam Thiên trầm xuống, sau đó tung người bay xuống.



Tần Thanh Phong và Tiểu Đào nhìn Vương Tư Mẫn, dựa vào sự giúp đỡ của nàng ta, ba người theo sát phía sau.



Dưới hố là một thung lũng hình tròn, đường kính chừng trăm mét, rộng chừng hơn năm mươi mét, gần như vuông góc với lòng núi.



Sau khi ba người bay một lát tới thung lũng, dưới đáy dùng gạch đá xây thành, bốn phía là mặt tường ngay ngắn lộng lẫy được dùng thứ tương tự với gạch xanh xây thành, tuy rằng đã cũ, màu sắc cũng hơi phao nhạt, nhưng tổng thể thì nơi này vẫn là một chỗ cực kỳ trang nghiêm.



Ở chính giữa của hang là một bệ đá tròn in hình búa, quanh bệ đá có bốn con thú đá há to miệng để lộ răng hướng về phía đó mà rống.



"Trên này có chữ viết." Đột nhiên Vương Tư Mẫn kêu lên.



Ba người Hàn Tam Thiên nhanh chóng quay đầu lại, trên vách đá ở phía đông viết mấy hàng văn tự chằng chịt, nhưng những văn tự này, Hàn Tam Thiên không biết, Vương Tư Mẫn cũng không biết.



"Là văn tự Bàn Cổ." Tần Thanh Phong nhíu mày nhìn Hàn Tam Thiên.



Ba người lập tức nhìn sang Tiểu Đào, nơi này chỉ có nàng là tộc nhân tộc Bàn Cổ, cũng chỉ có nàng mới có thể đọc hiểu những văn tự kỳ lạ hiếm thấy này.



Tiểu Đào căng thẳng nhìn Hàn Tam Thiên, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.



Hàn Tam Thiên gật đầu với nàng, ý bảo nàng đừng căng thẳng, cứ thử một chút là được, dù với với Hàn Tam Thiên, những thứ này đều là cơ hội.



Tiểu Đào gật đầu, rất nghiêm túc ngẩng đầu nhìn văn tự trên vách tường, nhất thời đau đầu vô cùng. Với nàng mà nói, những chữ này dường như cực kỳ quen thuộc, nhưng khi tới miệng lại không biết nói ra thế nào.



"Tiểu Đào, cô biết không?" Lúc này Tần Thanh Phong vội vã nói.



Tiểu Đào nôn nóng lắc đầu rồi gật đầu, không biết trả lời thế nào, chỉ có thể liều mạng tiếp tục nhìn chằm chằm văn tự trên vách tường.



Một lát sau, Tiểu Đào chợt khó chịu kêu một tiếng, sau đó cả người mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.



"Tiểu Đào, cô sao vậy?" Hàn Tam Thiên vội vàng đi qua, quan tâm hỏi.



Tiểu Đào lắc đầu: "Hàn công tử, thật xin lỗi!"



Trong lòng Hàn Tam Thiên cảm thấy nặng nề, cười khổ bảo: "Không sao, cô đã cố gắng hết sức rồi."





Tiểu Đào không có cách, Hàn Tam Thiên chỉ có thể tự nghĩ biện pháp. Không biết chữ thì dứt khoát không xem, vì vậy, Hàn Tam Thiên đứng dậy, đi tới trung tâm của bệ đá tròn.



Anh quan sát bốn cái tượng đá, rồi nhìn bệ tròn dưới chân, thử tìm cơ quan.



Hình như bệ tròn có thể di chuyển được, nhưng khi Hàn Tam Thiên thủ, mặc dù sử dụng năng lượng của mình, nhưng cái bệ kia thật sự không nhúc nhích chút nào. Vào lúc anh chuẩn bị từ bỏ, bỗng dưng một bàn tay nắm lấy cánh tay của mình.



Hàn Tam Thiên ngẩng đầu thấy là Tiểu Đào, đang định mở miệng, nàng đã lên tiếng trước: "Hàn công tử, ngài có tin Tiểu Đào không?"



Hàn Tam Thiên bị câu hỏi khó hiểu của nàng làm cho bối rối, nhưng vẫn gật đầu: "Tin."



Tiểu Đào vươn tay: "Có thể cho ta mượn kiếm của ngài dùng được không?"



Tuy rằng Hàn Tam Thiên thắc mắc, không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn vừa nhìn nàng, vừa lấy ngọc kiếm của mình ra. Tiểu Đào nhận lấy ngọc kiếm của Hàn Tam Thiên, cắn răng, dường như đã hạ quyết tâm gì đó.



Sau đó, vào lúc mọi người vô cùng nghi hoặc, Tiểu Đào chợt gio kiếm, nhắm ngay lòng bàn tay tay trái của mình cắt một đường.



Tiểu Đào phát ra tiếng kêu đau, máu tươi trong lòng bàn tay theo vết kiếm thật dài chảy ra ào ạt, bốn người lập tức cực kỳ sợ hãi, Vương Tư Mẫn thì tức khắc muốn lao tới kéo Tiểu Đào.



Nhưng lúc này Hàn Tam Thiên lại chau mày, ánh mắt của anh khiến Vương Tư Mẫn sững sờ tại chỗ.



Nàng ta hơi khó hiểu, tại sao Hàn Tam Thiên lại cản mình kéo Tiểu Đào lại, dù sao đối với nàng, hành vi tự mình hại mình này của Tiểu Đào vô cùng kỳ lạ. Chẳng lẽ là vì nàng đọc không hiểu những văn tự kia nên áy náy muốn tự hành hạ bản thân sao?



Nàng không cần phải làm thế! Nhưng nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh lại lạnh như băng của Hàn Tam Thiên, nàng ta tự nhận không sợ trời không sợ đất, vậy mà bị anh làm cho sợ hãi.



Anh chỉ là gà bệnh, không có lý do gì mà mình phải sợ anh.



Ngay lúc Vương Tư Mẫn thấy lạ, Tiểu Đào kiên nghị nhìn Hàn Tam Thiên, sau đó, đưa ngọc kiếm cho Hàn Tam Thiên, nằm bàn tay trái máu chảy không ngừng, từ từ đi tới pho tượng đá đầu tiên, chần chờ một lát rồi đưa tay nhẹ nhàng đặt lên đầu thú đá.



Sau đó, cái thứ hai, thứ ba, thứ tư!



Chính vào lúc này, bỗng nhiên cả thung lung lung lay dữ dội, vết máu trên đầu bốn con thú đá chợt phát ra ánh sáng màu vàng, nhanh chóng bao phủ từng con thú đá.



Ngay sau đó, ánh sáng trên người chúng càng ngày càng thịnh, càng ngày càng rực rỡ, cho đến khi cả người hoàn toàn biến thành màu vàng kim óng ánh, tỏa ra kim quang mãnh liệt.



Kim quang của bốn con thú giao nhau, mỗi hai cái giao nhau tụ lại thành đường màu vàng, trực tiếp bao quanh bờ tròn trước mặt Hàn Tam Thiên, tạo thành bốn đường, từ từ thắp sáng vòng tròn của bệ tron.



Lúc bốn đường hoàn toàn bao vây bệ tròn, đột nhiên bệ tròn vang lên một tiếng thật lớn, sau đó từ từ nhô lên cao.



Theo bệ tròn nhô lên, dường như bên dưới nó là một cái hố, kim quang mãnh liệt hon bên trong bắn thẳng ra, đến khi cả bệ nhô cao tới hơn một mét, kim quang trong hố thậm chí chiếu sáng cả thung lũng.



Hàng chục người bên ngoài đỉnh núi tuyết vừa lên đến sườn núi đã thấy đỉnh núi kim quang ngút trời, thủ lĩnh lập tức sợ hãi.



Chuyện... chuyện này, sao... sao có thể như vậy được?



Sao lại như vậy? Ông ta đã chờ ba năm, nhưng trong chốc lát đã bị người khác nhanh chân đến trước. Nghĩ vậy, ông ta cắn giận nghiến răng, tức giận quát: "Tiện nhân Từ Hải kia lừa gạt chúng ta, nói bí mật Bàn Cổ cho người khác, có người mở ra rồi!"



Nói xong, ông ta chợt dùng năng lượng, tăng tốc bay về phía đỉnh núi.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK