Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1778: Di chí Bàn Cổ




"Gà bệnh chết tiệt, tiếp tục như vậy không ổn đâu!" Vương Tư Mẫn lo lắng kêu một tiếng.



Hàng trăm vong linh chen chúc thành một vòng vây lớn, vây chặt lấy bốn người từng lớp từng lớp.



Hàn Tam Thiên cắn răng một cái, sức mạnh long mạch chi tâm trong cơ thể thật sự thiếu hụt, cách duy nhất chính là sử dụng lực lượng thần bí kia trước khi hôn mê. Nhưng nó lại ở yên trong đan điền của Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên không biết nếu tùy tiện dùng nó, cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.



Nếu như nó vẫn đấu đá lung tung, chắc chắc Hàn Tam Thiên sẽ bị bao vây hai phía, nguy hiểm muôn phần.



Nhưng đó là cơ hội duy nhất.



"Tránh ra!"



Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lẽo, sau đó cưỡng ép sử dụng lực lượng thần bí trong cơ thể, để tránh đêm dài lắm mộng, Hàn Tam Thiên cần phải một đòn giết hết.



Vì vậy, anh trực tiếp kích hoạt lực lượng thần bí, thức tỉnh búa Bàn Cổ, ngay sau đó, đột nhiên phát ra ánh sáng vàng rực rỡ của búa Bàn Cổ, cả cơ thể cũng lập tức bùng nổ sức mạnh hơi thở kim sắc.



Làm!



Ánh sáng vàng quét qua, vong linh đụng phải lập tức tan thành mây khói, biển thành bột mịn.



Vương Tư Mẫn không dám tim nhìn Hàn Tam Thiên cả người tản ra ảnh sáng vàng, lúc này Hàn Tam Thiên làm gì còn dáng vẻ gà bệnh nữa. Ngược lại giống như một pho tượng chiến thân, người mặc kim quang, bễ nghễ bốn phương.



Nhìn những vong linh dù mình sắp mệt chết cũng không thế giết giống như con sâu cái kiến trước mặt Hàn Tam Thiên, sắc mặt Vương Tư Mẫn chợt ửng đỏ!



Nhớ lại bản thân lúc trước xem thường anh, bây giờ anh lại ngăn cơn sóng dữ cứu vớt tất cả mọi người, Vương Tư Mẫn hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.



Bây giờ xem ra, lúc Hàn Tam Thiên không phải gà bệnh mà rất có khí khái đàn ông, hơn nữa trông anh cũng không tệ lắm.



Nhưng trong khi trái tim thiếu nữ của Vương Tư Mẫn lần đầu rung động, Hàn Tam Thiên lại chau mày, trong lòng anh vừa kích động lại sốt ruột vô cùng. Kích động là, đến giờ mình vẫn không biết dùng búa Bàn Cổ, nhưng nó chỉ thức tỉnh một chút đã phát ra lực lượng vô định như vậy, sao có thể khiến người ta không kích động?



Nếu như mình biết cách dùng nó sẽ có uy lực gì?



Nhưng sốt ruột là, lực lượng thần bí bướng bình này giống như trâu rừng bị đánh thức, lần nữa hoàn toàn mất khống chế điên cuồng chạy loạn trong cơ thể.



Còn tiếp tục như vậy nữa, Hàn Tam Thiên thực sự sẽ bị nó làm cho chết tươi.



Nhưng trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng, Hàn Tam Thiên buộc phải dựa vào nó!



"Dừng lại!"



Bỗng nhiên, vào giờ phút này, đột nhiên trong bóng tối vang lên một tiếng hét hoảng sợ. Ngay sau đó, hắn chợt tung người, chậm rãi bước ra, mà gần như vào khoảnh khắc hắn bước ra, vong linh vừa rồi hung mãnh vô cùng bỗng nhiên hóa thành ánh sáng, biến mất tăm mất tích.





Hàn Tam Thiên nhanh chóng thu tất cả năng lượng lại, cố gắng chịu đựng hỗn loạn trong cơ thể, lạnh lùng nhìn người đang bước tới.



Người nọ quấn một tấm vải đen, không nhìn ra dáng người thế nào, cũng không nhìn ra trông hắn ra sao.



"Tiểu tử, ta hỏi người, đạo kim quang trên người ngươi rốt cuộc là sao? "Người tới lạnh lùng hỏi.



Hàn Tam Thiên nhướng mày: "Anh là ai?"



"Ta? Chuyện này không liên quan tới ngươi, ta chỉ hỏi ngươi, rốt cuộc trên người ngươi có thần binh gì!" Người tới nói.



Hàn Tam Thiên không phân biệt được đối phương là địch hay bạn, nhưng anh vẫn nghiêng về cái trước, bởi vì rất hiển nhiên, có lẽ người này chính là thủ lĩnh của quân đoàn vong linh này: "Chuyện này mắc mớ gì tới anh?"



"Đương nhiên liên quan tới ta!" Hắn vội vã nói, sau đó, hắn suy nghĩ một chút, xem như trả lời vấn đề của Hàn Tam Thiên: "Ta là Từ Hải."



"Từ Hải?" Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Tiểu Đào, thấy ánh mắt nàng do dự, biết nàng không nhận ra, lúc này, Tần Thanh Phong chợt cau mày nói: "Phụ thân ngươi là trưởng thôn thôn Vô Ưu, Từ Phúc Vinh?"



Nghe thấy câu nói của Tần Thanh Phong, rõ ràng người tới hơi hoảng hốt lùi bước, sợ hãi nói: "Sao ngươi biết cha ta? Ngươi... ngươi là ai?"



Trên mặt Tần Thanh Phong lập tức hiện vẻ hối hận, cúi đầu, ông ta thật sự không biết phải trả lời thế nào.



Lúc này Hàn Tam Thiên nói: "Nói vậy, anh cũng là người của thôn Vô Ưu hả? Được, vậy tôi trả lời anh, thần binh trên tay tôi chính là thứ anh đang nghĩ tới."



"Búa Bàn Cổ?" Người tới chợt ngẩng đầu. Thật ra lúc nhìn thấy phản ứng của Tần Thanh Phong, cả người hắn đã tràn đầy sát khí. Vì vậy sau khi Hàn Tam Thiên xác nhận thân phận của đối phương cũng dứt khoát thừa nhận. Thứ nhất là đi thẳng vào vấn đề, thứ hai, cũng là tạm thời hóa giải nguy cơ của Tần Thanh Phong.



Hàn Tam Thiên không trả lời, nhưng thái độ của anh đã nói rõ tất cả.



"Am!"



Người tới bỗng quỳ xuống đất, miếng vải đên trên đầu che khuất gương mặt hắn. Hai tay chống người của hắn hơi run rẩy, trong miệng phát ra tiếng nức nở than khóc rất nhỏ.



"Cha... di chí Bàn Cổ, cuối cùng hài nhi cũng hoàn thành."



Nói xong, hắn ngẩng đầu, miếng vải đen trên đầu cũng lập tức rơi xuống. Dưới ánh trăng, bên dưới vải đen không có mặt người, chỉ có một lớp da, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.



Vương Tư Mẫn và Tiểu Đào lập tức bị hình dạng của hắn hù dọa, cơ thể không khỏi lùi về sau mấy bước, nắm chặt lấy lưng áo của Hàn Tam Thiên.



"Tất cả ra đi." Hắn kêu to một tiếng.



Bỗng nhiên, vô số vong linh lại từ dưới đất bò lên, nhưng khác với lúc trước là, bọn họ từ từ quỳ xuống trước mặt Hàn Tam Thiên!



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK