Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1700 : Nhận đồ đệ?




Hàn Tam Thiên hoàn toàn không biết, anh đã rơi vào liên hoàn bẫy của ông lão râu tóc bạc này bày ra mà còn là từng cái từng cái một.



Lúc này, Tần Sương đang ở bên ngoài miếu, một mực nhìn chằm chằm vào bên trong.



Nhưng nhìn hồi lâu, lại không có nửa điểm ảnh hưởng tới bên trong miếu, nàng nhìn đến hoảng sợ, trong đầu đột nhiên vang lên một giọng nói của một ông lão: “Cô gái, tổ sư gia chỉ có thể giúp con đến đây thôi.Với ngoại hình tuyệt thế của con, hơn nữa còn có thêm công lực thôi tình của Lạc Vũ Thần Kiếm, tương lai đáng mong đợi.”



"Ông là ai?" Tần Sương lập tức kinh hãi, hoảng hốt hét lên.



Nhưng trong đầu chỉ con lại vài tiếng cười ha ha, không có hồi âm.



Trong miếu, hai mắt ông lão đột nhiên có thần, mỉm cười.



"Còn yêu cầu gì nữa?" Hàn Tam Thiên không phát hiện ta ông ta có gì khác thường, ngạc nhiên hỏi.



“Dưới chùa Tử Linh trấn áp ngàn vạn linh hồn. Những vong hồn này đều là người chết trong trận đại chiến phong ấn Thú Vương năm đó, còn có thể là thú, oán khí của bọn họ rất nặng.Nếu ta rút Kim Thân đi, dẫn đến lực lượng chính tà trong miếu mất cân bằng, nơi này sẽ sinh ra đại loạn."



"Cho nên nếu người muốn Kim Thân thì phải thúc đẩy năng lượng kim sắc trong người ngươi siêu độ tất cả các vong hồn đang được trấn áp dưới chùa Tử Linh. Nếu không cho dù người ngươi muốn cứu là ai đi nữa, ta cũng sẽ không đồng ý với người được.”



Hàn Tam Thiên gật đầu, đống việc thu dọn này, anh không có vấn đề gì. Nhưng vấn đề là anh không làm được: “Tiền bối, tôi đã nói rồi, tôi không biết sử dụng năng lượng đó trong cơ thể tôi."



Ông lão ngượng ngùng nói. “Cổ lực lượng này rất kì lạ, ngươi không hiểu, không vận dụng được là chuyện bình thường, bởi vì.... bởi vì ta cũng không biết.”



Nhìn ra lo lắng của Hàn Tam Thiên, ông lão mỉm cười: “Nhưng không biết dùng và không thể dùng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Ta dạy ngươi một bộ Vô Tướng Thần Công, lợi dụng công lực này, có thể miễn cưỡng thúc đẩy năng lượng kim sắc trong cơ thể người, nhưng ta có một yêu cầu...”



Hàn Tam Thiên đã mất hết kiên nhẫn.Nếu như không phải thấy ông ta là một ông lão, mà năng lượng của anh bây giờ lại thấp, thật muốn đánh chết ông ta: “Tiền bối, có gì thì ông cứ nói một lần ra luôn có được không?"



"Thượng nhân, còn trẻ không nên kích động như vậy. Dù sao, Vô Tướng Thần Công cũng là công pháp mà ta tự nghĩ ra, chỉ cần tiêu phí một chút sức lực của mình là có thể đánh ra sức lực lớn gấp mười lần, cái này không tốt sao?”



Hàn Tam Thiên suýt chút nữa theo bản năng nói một tiếng tốt, cũng may kìm chế kịp thời.Anh phát hiện ông lão này có cỗ ma lực kì lạ, luôn có thể dẫn dắt bạn đi, sau đó nhập vào tiết tấu của ông ta. "Tiền bối, vậy rốt cuộc ông muốn thế nào?”



"Ta đem hết tuyệt chiêu cả đời của ta cho ngươi rồi, ngươi nói xem..." Ông lão bật cười ha hả.



Hàn Tam Thiên sững sờ: “Ý của tiền bối là muốn tôi bái ông làm thầy sao?"



"Không phải, là tôi bái ngươi làm thầy.”



Hàn Tam Thiên lảo đảo suýt chút nữa té ngã trên mặt đất. Đậu móe hoàn toàn không làm theo lẽ thường mà. Dạy mình công pháp, quay đầu lại nói muốn bái mình làm thầy, đây là hành động gì thế?





Tuy nhận một đồ đệ không phải chuyện gì khó, nhưng Hàn Tam Thiên tự biết thân biết phận, còn chưa có mạnh đến độ như vậy, buồn bực nói: “Tiền bối, ngài có ý gì?”



Thần Hư Tử tất nhiên có dự tính riêng của mình. Hàn Tam Thiên là người tay cầm búa Bàn Cổ mà búa Bàn Cổ là khái niệm gì? Đó là thứ từng được dùng để khai thiên lập địa.



Có lúc không cần nói đến thực lực, thiên phú gì gì đó, càng đừng nói đến kì ngộ, trước áp chế tuyệt đối đều là trứng chọi đá.



Mà búa Bàn Cổ chính là sự áp chế tuyệt đối.



Thần Hư Tử chắc chắn không thể bỏ qua chỗ dựa này, dù sao, ở thế giới Bát Phương, có một cái chỗ dựa thì thật sự có thể nghênh ngang mà đi rồi.



Nhìn gia tộc của ba vị Chân Thần xem, gia tộc nào mà không nghênh ngang cơ chú?



Không lẽ Thần Hư Tử không muốn? Ông ta đương nhiên muốn rồi!



Vốn dĩ, ông ta là một thiên tài của Hư Vô Tông, tu luyện cực nhanh. Nhưng lúc muốn thăng lên Chân Thần thì bị đánh chỉ còn lại một chút tàn hồn, vì vậy mang tàn hồn cuối cùng phong ấn vào cấm thư của Hư Vô Tông, làm thành khí linh của mình, trở thành đại sát khí của Hư Vô Tông.Có thể làm mình mặc dù đã chết, nhưng ít nhất cũng tạo phúc cho đời sau, để lại danh tiếng tốt trong thiên cổ.



Nhưng tuyệt đối không ngờ lúc ông ta ở đây phụ trách trấn giữ chùa Tử Linh, lại có thể gặp được Hàn Tam Thiên, vị thượng nhân tay cầm búa Bàn Cổ!



Điều này làm ông thay đổi ý định ban đầu.



Ông hy vọng tàn hồn của mình có thể mạnh mẽ trở lại một lần nữa, sau đó tìm một thân thể mới để sống lại, sau đó nữa...dựa vào ngọn núi này, lần nữa quật khởi Hư Vô Tông của ông.



Đã nghĩ xong kế hoạch, ông không chỉ đặt cược chính mình mà còn đặt cược cả trên người Tần Sương.



Về phần làm sao để giúp tàn hồn của mình mạnh lên, rất đơn giản, Hàn Tam Thiên.



Hàn Tam Thiên hoàn toàn không biết mình đã bị người khác sắp đặt rõ ràng rành mạch, lúc này vẫn còn cảm thấy thụ sủng nhược kinh.



"Tiền bối, tôi... thực lực của tôi quá yếu, mà tôi chỉ là một tên đầy tớ của Hư Vô Tông mà thôi, làm.... làm sao có thể nhận ngài làm đồ đệ?” Hàn Tam Thiên khó xử nói.



"Ngươi học Vô Tướng Thần Công của ta, tự nhiên sẽ có khả năng. Thế nào, đồng ý không?"



Hàn Tam Thiên không còn gì để nói, đây là chuyện gì vậy chứ?!



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK