Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1669




Chương 1669: Tà thuật



"Bẩm báo sư phụ, vừa rồi ở phía Đông Phong bỗng nhiên xuất hiện một tiếng nổ vô cùng kì lạ." Nhìn thấy Lâm Mộng Tịch, vị đệ tử tuần tra kia vội vàng quỳ xuống, bởi vì chạy quá nhanh mà lúc này sắc mặt gã hơi tái nhợt, thở dốc.



"Nổ?" Lâm Mộng Tịch cảm thấy kì lạ nhíu mày, toàn bộ tông Hư Vông đều ở trong vùng biên giới hư không, rất khó có người ngoài có thể xâm nhập vào trận phòng ngự của tổ sư sáng lập tông Hư Vô. Tiếng nổ này từ đầu mà ra?



Tất cả đệ tử trố mắt nhìn nhau. Đang yên đang lành tại sao lại phát ra tiếng nổ chứ?



"Ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra không?" Lâm Mộng Tịch cau mày hỏi.



Vị đệ tử tuần tra kia căng thẳng lên tiếng: "Bẩm sư phụ, điểm nổ ở gần động Từ Vân, đệ tử thật sự không dám tới gần."



Động Từ Vân sao?



Lâm Mộng Tịch hoảng sợ: "Ở động Từ Vận có một trận pháp phòng ngự đặc biệt, đang yên đang lành sao lại nổ chứ? Không lẽ..."



Nghe thấy lời nói của Lâm Mộng Tịch, sắc mặt các đệ tử trở nên vô cùng bỉ thảm. Không phải là quái vật trong động Từ Vân đã xổng ra rồi đó chứ? Các đệ tử ở Tứ Phong đã sớm nghe những lời đồn về truyền thuyết quái vật Từ Vân, cũng biết rõ đó là khu vực cấm mà cái đệ tử ở Tử Phong không được đặt chân đến, một khi vô tình đến gần thì sẽ bị quái vật trong động rút gân rút cốt.



Hôm nay, động Từ Vân lại phát ra tiếng nổ, có phải quái vật bên trong động đã phá vỡ sự kìm hãm mà thoát được ra ngoài rồi không?



Nếu thật sự như thế thì Tứ Phong sẽ gặp nguy hiểm.



Lâm Mộng Tịch cũng biết rõ hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Nàng ta nhanh chóng đứng dậy, lấy lệnh bài từ bên hông đua cho Nhược Vũ: "Thông báo cho tất cả đệ tử ở Tử Phong nhanh chóng tập trung ở động Từ Vân, nếu ai chống lại thì giết không tha."



Một tiếng quát lạnh lùng, Lâm Mộng Tịch vội vàng chạy ra ngoài, thanh kiếm trên tay đột nhiên hòa vào tay nàng ta.



Tất cả các đệ tử ở Tử Phong nhanh chóng theo sát phía sau.



Ngay sau đó, ảo ảnh của Lâm Mộng Tịch xuất hiện cách động Từ Vân khoảng một trăm mét, các đệ tử của Tứ Phong cũng bay tới bên này, trên bầu trời của Tứ Phong nhanh chóng dày đặc người đang bay lượn.



Ở phía xa xa, của đá của động Từ Vân đã bị đập vỡ tan nát trên đất.



Ánh sáng đã lâu không xuất hiện nhanh chóng truyền qua cửa chiếu sáng cả động. Dưới ảnh sáng nhạt, quần áo trên người Hàn Tam Thiên đã rách hết, lộ ra những cơ bắp vô cùng hoàn mỹ. Sau lưng anh có một vầng sáng màu tím đen xuất hiện với những hoa văn kì lạ, rồi từ từ biến mất.



Hàn Tam Thiên thoải mái thở ra một cái, quay mắt nhìn về phía ánh sáng bên ngoài động, nhưng lại cảm thấy hơi khó chịu.



"Thuật Thiên Âm đòi hỏi một môi trường tập luyện phải thật sự tối tăm, nếu có chút ánh sáng sẽ khiến người cảm thấy không thoải mái. Nhưng bên trong cơ thể người có một nguồn năng lượng vô cùng tuyệt vời, dù ngươi không thể sử dụng được nó, nhưng nó sẽ có tác dụng áp chế." Chu Dĩnh lên tiếng nhắc nhở.



Hàn Tam Thiên gật đầu, mặc dù lúc luyện công pháp này, anh luôn cảm thấy có gì đó rất kì lạ, nhưng nếu anh có thể hiểu rõ nó thì sẽ khám phá ra được nó có rất nhiều bí ẩn, anh lên tiếng: "Cảm ơn sư mẫu."



"Nhưng sau này ngươi nhất định phải cần thận. Khi thuật của người vẫn chưa đủ thì đừng để lộ nó ra, nếu không, nó sẽ khiến người rước lấy vô số phiền phức."



Thế giới Bát Phương, mặc dù là một thế giới kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu nhưng vẫn có đúng có sai. Thuật Thiên Âm là một loại tà thuật, nếu bạn để lộ ra thì sẽ khiến những người theo chính đạo thèm thuồng nó sẽ tìm được có để đoạt đi.



"Tôi biết rồi, sư mẫu."



"Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, ngươi mau đi đi." Chu Dĩnh nhẹ giọng nói.



Tà khi trong động quá nặng, nếu để Hàn Tam Thiên ở đây quả lâu thì chắc chắn âm khí trong cơ thể anh sẽ tăng cao hơn. Chu Dĩnh lo đến lúc đó, nếu anh không thể khống chế được bản thân mình thì sẽ rơi vào ma đạo giống như bà ta. Vì thế sau khi để anh học thuộc xong tâm pháp thì đập vỡ cửa động rồi rời khỏi nơi này.





Hàn Tam Thiên không hề biết là, một cú đấm của anh khiến tính thần của tất cả mọi người ở Tứ Phong trở nên căng thẳng.



"À đúng rồi, Tam Thiên, ngươi tới đây."



Sau khi Hàn Tam Thiên đứng dậy, lúc này Chu Dinh lấy một chiếc nhẫn ngọc từ trong ngực minh ra rồi nhẹ nhàng đặt vào tay Hàn Tam Thiên. Chiếc nhẫn đó vô cùng tinh xảo, trên cả chiếc nhẫn đều có dấu tốt lành khắc trên đó.



"Sư mẫu, đây là..."



"Đây là nhẫn của ta, ta đã cất giữ nó cả đời này. Đối với ta mà nói nó là một thứ vô cùng quý giá, nhưng có những thứ chết thì cũng không thể mang theo được. Ngươi là học trò của ta, ta truyền lại cho ngươi là lựa chọn vô cùng đúng đắn."



"Sư mẫu, người không ra ngoài cùng tôi sao?" Hàn Tam Thiên nghi ngờ lên tiếng.



Hoàn cảnh trong động này vô cùng tệ, Hàn Tam Thiên không nỡ để Chu Dĩnh một mình ở một nơi như thế này.



Chu Dĩnh lạnh lùng lắc đầu: "Nguơi cho rằng một thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ như ta thì có thể sinh tồn ở bên ngoài sao?"



"Nhưng..." Hàn Tam Thiên đang muốn nói gì đó.



Chu Dĩnh lên tiếng cắt ngang: "Ngươi muốn nói rằng hoàn cảnh ở đây vô cùng tệ đúng không? Nhưng ta lại cảm thấy nơi này không tệ, dù ở đây toàn là xương khô, chúng cũng sẽ không nói chuyện với ta. Nhưng chúng không giống những người bên ngoài, kiệt quệ, gian xảo và dối trá."



Lời nói của Chu Dĩnh vô cùng có lý, Hàn Tam Thiên rất đồng tình với ý kiến này. Nếu so với những điều gian ác trên thế giới thì lòng người là thâm độc nhất.



"Ngươi cử yên tâm đi đi, ta không sao cả. Huống chi ả hèn hạ Lâm Mộng Tịch kia chắc chắn sẽ không để ta chết đâu. Nàng ta chỉ mong ta cứ sống như thế, sống không bằng chết." Nói đến đây, Chu Dĩnh bỗng cười to.



Thấy Chu Dĩnh như thế, Hàn Tam Thiên cũng không ép nữa. Bà ta có quyết định của riêng mình, là một hậu bối, cách tốt nhất chính là tôn trọng quyết định của bà ta.



"Thế thì sư mẫu, tôi không ép buộc người nữa. Nhưng tôi hứa với người, chỉ cần tôi có thời gian rảnh thì tôi sẽ tới thăm người." Hàn Tam Thiên nói.



Chu Dĩnh khoát khoát tay: "Ngươi có lòng như thế là đủ rồi, còn chuyện đến thăm ta thì không cần. Mặt mũi của ta như thế thật sự không có gì hay để ngươi đến thăm hỏi. Ngươi chỉ cần nhớ một điều, một ngày nào đó khi ngươi đủ mạnh mẽ, nhất định phải phát triển Thất Phong. Thêm nữa, hãy giết chết nữ nhân hèn hạ Lâm Mộng Tịch kia, trả thù cho ta."



Trong lòng Hàn Tam Thiên cười khổ. Giết chết Lâm Mộng Tịch sao? Anh có thể đánh lại đám đệ tử kia ở tông Hư Vô đã là cả một vấn đề, chứ đừng nói tới những trưởng lão này.



Lúc này, ngoài sơn động, tất cả đệ tử của Tứ Phong đã bao vây động Từ Vân.



Trên tay các để tử đều cầm kiếm, như lâm đại địch đang bày ra tư thế chiến đấu. Lâm Mộng Tịch đứng im đằng trước, Nhược Vũ và Tần Sương chia ra đứng ở hai bên.



Tuy rằng đã bày ra những tư thế sẵn sàng nhưng không có ai dám xông vào, sợ rằng sẽ phát sinh chuyện gì đó bất ngờ.



"Sư phụ, mình nên làm gì bây giờ?" Lúc này, Nhược Vũ nhẹ nhàng lên tiếng thúc giục.



Nàng ta nóng lòng muốn xông thẳng vào động Từ Vân, khát vọng muốn khẳng định mình của nàng ta quá lớn, vì thế lúc này thậm chí không hề nghĩ tới hậu quả. Huống chi trong mắt nàng ta bây giờ, động Từ Vân hung dữ, mạnh mẽ thì sao, mình có rất nhiều sư đệ, sư muội ở đây, không lẽ nàng ta còn phải sợ sao?



"Truyền lệnh cho tất cả mọi người chuẩn bị tấn công." Lâm Mộng Tịch nói.



Ngồi yên chờ chết cũng không phải là cách. Nhược Vũ nhận được lệnh thì cảm thấy kích động vẫy tay với các đệ tử một cái, một nhóm đệ tử bắt đầu bao vây động Từ Vân một cách chậm rãi. Nhưng vào lúc này, Lâm Mộng Tịch bỗng nhíu mày một cái, sau đó hét to một tiếng: "Khoan đã!"



Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK