Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1738: Muốn tăng thêm tội?




Nhìn thấy cảm xúc phẫn nộ của những đệ tử, bọn họ hận không thể chính tay mình đâm chết Hàn Tam Thiên, trong mắt Diệp Cô Thành tràn đầy vẻ đắc ý.



Đấu với ta sao? Hàn Tam Thiên người tính là cái rắm gì chứ!



Hàn Tam Thiên mỉm cười, cũng không hề có một chút kích động và sợ hãi nào mà một người nô lệ nên có. Anh lạnh nhạt và tự tin nói:



"Giới viện sư bá, quả thật là Hàn Tam Thiên tôi không hề làm việc gì không có tính người hết, có trời đất chứng giám. Trong lòng Tam Thiên chỉ có một người phụ nữ duy nhất, sẽ không bao giờ dính vào bất kỳ người phụ nữ nào khác."



"Về phần chuyện tối ngày hôm nay, cũng chỉ là có người bày mưu tính kế mà thôi, Chiết Hư Tử sư huynh, huynh nói xem có đúng không?"



Cảm nhận được ánh mắt của Hàn Tam Thiên, ngay lập tức Chiết Hư Tử để lộ ra vẻ mặt kích động.



Diệp Cô Thành vội vàng kéo kéo quần áo của Chiết Hư Tử, lúc này Chiết Hư Tử mới lấy lại được tinh thần. Nhìn thấy Ngô diễn quay đầu lại phía mình, Chiết Hư Tử giả vờ bình tĩnh nói:



"Hàn Tam Thiên, ta không biết người đang nói cái gì."



"Ha ha, muốn tôi nhắc lại một chút không. Anh và Tiểu hắc tử đã cùng nhau đưa Tiểu Đào vào phòng tôi như thế nào không?"



Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười nói.



Chiết Hư Tử vô cùng sợ hãi. Hàn... Hàn Tam Thiên sao có thể... sao có thể biết được chuyện này chứ.



Không phải lúc ấy hắn đang hôn mê hay sao?!



Chuyện này....



Nhìn thấy gương mặt đầy mồ hôi lạnh của Chiết Hư Tử, Diệp Cô Thành biết chuyện không được ổn, lúc này vội vàng lên tiếng nói:



"Hàn Tam thiên, chính người đã làm chuyện tốt gì mà còn giả vờ không biết sao? Còn muốn vu oan cho người khác? Nếu ta là ngươi, thì nên dám làm dám chịu!"



"Đúng vậy, giới viện sư bá, rõ ràng là Hàn Tam Thiên đang ngậm máu phun người, sao đệ tử có thể làm ra loại chuyện như thế được chứ?"



Lúc này Chiết Hư Tử cũng kịp thời phản ứng lại, vội vàng nói.



"Trước đây Hàn Tam Thiên cũng đã cợt nhả với Tần Sương, nhưng mà Tần Sương rộng lượng nên cũng không truy xét hắn. Hôm nay, nghe nói hắn ta đi vào phòng bếp, nhất định là nhìn thấy Tiểu Đào xinh đẹp tuyệt trần, cho nên mới nổi lên suy nghĩ đen tối."



Nhược Vũ lạnh lùng nói.



"Đúng vậy, ngày hôm qua trên chủ điện chúng ta không nên buông tha cho Hàn Tam Thiên, nghĩ lại thấy ngay cả Tần Sương sư tỷ mà hắn ta cũng dám làm xằng bậy được, Tiểu Đào cũng chỉ là một nô tỳ, đương nhiên là hắn ta càng tụy tiện làm liều."



"Đúng vậy, chó thì không đổi được tính ăn cứt. Loại người như thế hôm nay nhất định phải giết. Nếu không, tương lai sẽ còn vô vàn Tiểu Đào khác nữa."



Đối mặt với những lời chửi bới của đám người kia, Hàn Tam Thiên chỉ cười khổ. Đối với Tần Sương, đấy hoàn toàn là một hiểu lầm, anh giúp Tần Sương đơn giản chỉ là vì muốn không phải nợ bất kỳ người nào. Phía bên Thích Y Vân thì anh đã nợ cô rất nhiều rồi, thậm chí anh còn rất sợ phải nợ người khác, đặc biệt là phụ nữ. Huống hồ, khi gặp nhau trong rừng bách thú, Tần Sương cứu Hàn Tam Thiên, thì sao Hàn Tam Thiên có thể trơ mắt nhìn Tần Sương chết được chứ.



Lúc trước vì Kỳ Hổ mà anh có thể nhẫn nhịn Hàn Yên, mà Tần Sương lại cứu mạng anh, cho nên anh càng phải nhịn.



Về phần Tiểu Đào, vậy lại càng vớ vẩn hơn nữa, trong lòng Hàn Tam Thiên chỉ có Tô Nghênh Hạ, không thể có thêm một người phụ nữ nào khác.



Giới viện Ngô Diễn quét mắt nhìn Hàn Tam Thiên, ông ta ngứa mắt với Hàn Tam Thiên cũng không phải chỉ có ngày một ngày hai, hôm nay lại đúng lúc bắt được tận tay, sao ông ta có thể không xử lý Hàn Tam Thiên được chứ?



Cho dù mọi chuyện đã đến nước này, Ngô Diễn đã phát hiện ra dấu vết khả nghi từ gương mặt Chiết Hư Tử từ trước, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng.



Quan trọng là có thể lấy ra một cái cớ.



Ngô Diễn cười một tiếng, lạnh lùng nhìn Hàn Tam Thiên:



"Hàn Tam Thiên, chuyện đến bây giờ, ngươi cũng đừng chối cãi nữa. Ta hỏi ngươi, ngươi có nhận tội này hay không?"



Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói:



"Tam Thiên vô tội, sao lại phải nhận tội được chứ? Cho dù có bấm báo cho chưởng môn, Hàn Tam Thiên cũng không bao giờ sợ hãi."



Sao Ngô Diễn có thể cho Hàn Tam Thiên một cơ hội đi tìm chưởng môn để cãi lại sự thật được chứ, bèn lạnh giọng nói:



"Sự thật như thế rồi, Hàn Tam Thiên người không thừa nhận cũng không được, ngươi mê dâm Tiểu Đào, xúc phạm đến quy tắc của phái Hư Vô. Bây giờ ta phán ngươi phải chịu tội chết. Người đâu, tử hình Hàn Tam Thiên ngay tại chỗ cho ta."



Tiếng nói vừa dứt, thanh kiếm trong tay Diệp Cô Thành đã vội lao tới.



"Dùng tay!"



Nhưng vào lúc này, Tiểu Đào đang nằm trên giường đã ngồi dậy, khi Hàn Tam Thiên ngửi được mùi hương lần thứ hai, Chiết Hư Tử đã thả thuốc giải của Tụ hoa tán vào phòng từ trước rồi, sau khi Tiểu Đào tỉnh lại, vốn định đứng dậy, nhưng lại bị tình hình trước mắt dọa sợ, cho nên vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, không dám lên tiếng.





Nhưng lúc này, nghe thấy Hàn Tam Thiên sắp bị giết, Tiểu Đào cố lấy dũng khí, ngồi dậy.



Tiếp theo, nàng bước nhanh xuống giường, quỳ trên mặt đất:



"Giới viện sư bá, ta tin tưởng Hàn công tử không phải là loại người như vậy, Tiểu Đào cũng..."



"Nơi này có phần cho ngươi nói chuyện hay sao, ngươi im miệng lại cho ta!"



Ngô Diễn lạnh giọng quát lớn, nói tiếp:



"Tiểu Đào, nữ nhân là phải biết liêm sỉ, hiểu chưa?"



Ngay lập tức Tiểu Đào bị Ngô Diễn làm cho sửng sốt và không biết phải nói như thế nào mới tốt, nàng đành dùng đôi mắt tha thiết nhìn Hàn Tam Thiên, cũng không biết phải làm cái gì bây giờ.



Hàn Tam Thiên cười cười, nhẹ giọng an ủi nàng:



"Không có chuyện gì đâu, muốn tăng thêm tội, nói cũng không có ích gì."



Nhưng khi anh quay đầu lại, Hàn Tam Thiên lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Diễn.



"Hàn Tam Thiên tôi, còn không đến lượt ông quyết định sống chết của tôi!"



Âm thanh lạnh như băng, giống như băng tuyết lạnh giá.



Cả người Ngô Diễn sững sờ, bị cái nhìn lạnh lẽo của Hàn Tam Thiên làm cho cơ thể run lên một chút, hơn nữa loại tư thái nhìn từ trên cao xuống, quả giống như là ông ta mới là nô lệ vậy!



"Hàn Tam Thiên, tên nghiệp chướng nhà ngươi, phạm vào môn quy của phái Hư Vô rồi mà còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, giết không tha cho ta!"



Gầm lên một tiếng, ngay lập tức mấy tên đệ tử liền đánh úp về phía Hàn Tam Thiên.



Gương mặt Hàn Tam Thiên trầm như nước, đối mặt với mấy tên đệ tử đang xông lên, đột nhiên trong tay anh vận dụng Thiên âm thuật, ngay khi anh nâng tay lên, ngay lập tức mấy tên đệ tử xông lên liền bị ném ngã trên mặt đất.



Một cỗ khí đen chậm rãi quấn quanh cánh tay Hàn Tam Thiên.



"Chuyện này..."



Một đám đệ tử rất ngạc nhiên, bọn họ không ngờ đến Hàn Tam Thiên chỉ trong nháy mắt, thế mà có thể trực tiếp hạ ngục mấy người bọn họ.



Tuy rằng đó chỉ là đệ tử nhập môn, không thể bằng những đệ tử chính thức như Diệp Cô Thành, nhưng ít nhất sức chiến đấu ở trong phái Hư Vô, thì những nô lệ còn lâu mới có thể sánh bằng được!



"Ngươi làm bậy!"



Nhược Vũ lạnh giọng quát, chuyện lúc trưa nàng ta vẫn chưa tìm được nơi nào để trút giận, mà giờ Hàn Tam Thiên lại tự mình cho nàng ta cơ hội. Lúc này, một cỗ năng lượng tụ lại trong tay nàng ta, nhanh như chớp lao về phía Hàn Tam Thiên.



Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười, nhanh chóng thúc giục tất cả năng lượng cực âm trong cơ thể, trong nháy mắt làn khí đen cuốn lấy toàn bộ cơ thể Hàn Tam Thiên!



"Lên!"



Hàn Tam Thiên gầm lên một tiếng, đối mặt với đòn tấn công của Nhược Vũ, Hàn Tam Thiên đánh trả thoải mái.



Trong nháy mắt hai người lao vào nhau, nhưng Diệp Cô Thành và Ngô Diễn, càng xem lại càng nhíu mày.



Các đệ tử không nhìn được rõ tình huống hai người kia giao thủ như thế nào, nhưng bọn họ lại thấy được!



Nhược Vũ cũng được coi là một trong những đệ tử chính thức xuất sắc nhất Tứ Phong, nhưng trong khi giao thủ với Hàn Tam Thiên, lại hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, nếu không phải do thủ đoạn của Hàn Tam Thiên không lưu loát, căn cơ không đủ, thì chỉ sợ khi Nhược Vũ đối mặt với hắn ta sẽ hoàn toàn bại trận.



Sao điều này có thể được chứ!



Sao một đệ tử chính thức mà lại không đánh lại một tên nô lệ nho nhỏ được.



"Sư bá, tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này..."



Diệp Cô Thành tiến lên từng bước, trầm giọng buồn bực nói.



Trong lòng Ngô Diễn cũng rất kinh hãi, ngày đó, khi Hàn Tam Thiên đang làm kiểm tra, ông ta đã âm thầm làm mấy chuyện xấu, phá hủy bốn tượng đá, nguyên nhân là vì tên tiểu tử Hàn Tam Thiên này cũng có chút nền tảng, ông ta không muốn Tần Thanh Phong có thể xoay người được.



Mà ngày ấy, Hàn Tam Thiên cũng chỉ là có chút nền tảng mà thôi, nhưng hôm nay, sao lại đột nhiên có thể khiến cho Nhược Vũ không chống đỡ được rồi?



Mà người đang giao thủ với Hàn Tam Thiên là Nhược Vũ, lúc này trong lòng nàng ta như sóng cuộn biển gầm. Thậm chí còn bắt đầu hối hận vì sao lúc ấy mình lại liều lĩnh xông lên.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK