Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1675 Thiên tài vô song?




Sau khi Tần Sương đi rồi, Hàn Tam Thiên vẫn tiếp tục ở lại bên trong căn phòng, bắt đầu lĩnh ngộ và tu luyện tâm pháp vừa nãy thêm một lần nữa.



Sau khi chu thiên di chuyển, Hàn Tam Thiên cảm thấy mình và trời đất ở thế giới bát phương càng ăn khớp với nhau hơn, hơn nữa trong cơ thể anh còn tràn ngập năng lượng khổng lồ.



Càng quan trọng hơn chính là Hàn Tam Thiên cảm thấy cơ thể của mình đang càng ngày càng nhẹ. Một người đã tu luyện qua vô số lần như Hàn Tam Thiên biết được, loại giảm bớt cân nặng như thế này, có nghĩa là tạp chất bên trong cơ thể cũng bắt đầu được loại bỏ.



Những thay đổi về thể chất này khiến cho Hàn Tam Thiên càng thêm hứng thú, cả người hoàn toàn đi vào trạng thái nhập định.



Mà lúc này Tần Sương đã trở lại chủ điện, nhưng khi quay trở lại trong phòng, nàng lại ngồi nhìn ngoài cửa sổ đến ngẩn người.



Trong đầu nàng đều tràn đầy hình ảnh về chiếc kiếm bằng nhỏ kia của Hàn Tam Thiên.



Thật sự nàng không thể nào nghĩ được, rốt cuộc vì sao Hàn Tam Thiên lại có thể phát ra một đòn tấn công pháp thuật nhanh đến như vậy, nếu là thiên tài, vậy cũng không thể nào, nhưng nếu là ăn may thì loại may mắn này thật sự quá tốt rồi.



Thật ra nàng hoàn toàn có thể để cho Hàn Tam Thiên thử thêm một lần nữa, như vậy thì nàng có thể biết được hắn có phải là ăn may hay không, nhưng nàng lại không dám, nàng sợ chính mình sẽ có được một đáp án khẳng định.



Hắn ta chính là một tên nô lệ đấy!



"Đã trễ như thế này rồi, mà còn chưa nghỉ ngơi, là do tư chất của Hàn Tam Thiên quá kém, dạy hắn rất phí công sức hay sao?"



Lúc này Lâm Mộng Tịch đi đến với một bát canh gà nóng nổi.



"Thiên linh tuyết hầm với gà phượng vũ, uống một chút đi, giúp an thần đấy."



Trong mắt Lâm Mộng Tịch lộ vẻ quan tâm nói.



Tần Sương gật đầu, nhận lấy bát canh già, nhưng cũng chỉ ôm trong tay, tâm tư vẫn bay ở bên ngoài như cũ.



Lâm Mộng Tịch cười nhẹ nhàng, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói:



"Sao thế hả? Nếu tư chất của Hàn Tam Thiên thật sự quá kém cỏi, vậy thì ta có thể đi tìm một người khác để đi thay ngươi."



Sở dĩ Lâm Mộng Tịch sắp xếp cho Tần Sương đi, là bởi vì bình thường Nhược Vũ đều giúp nàng ta xử lý những việc to nhỏ trong Trung Phong, còn những đệ tử khác thì lại lịch lại không đủ, dù sao chuyện của Hàn Tam Thiên là do chưởng môn bày mưu tính kế, cho nên cuối cùng nàng ta phải chọn Tần Sương.



"Ngươi nói tâm pháp tu luyện của phái Hư xem, Vô, có người chỉ cần vừa mới học liền có thể lĩnh ngộ trong nháy mắt hay sao?"



Tần Sương lẩm bẩm nói, giống như là đang nói một mình, nhưng cũng giống như là đang nói với Lâm Mộng Tịch.



Lâm Mộng Tịch cười cười:



"Hơn một ngàn ba trăm năm trước, phái Hư Vô từng có một vị thiên tài vô song, năm ấy, hắn ta là người được ba vị chân thần đề cử, đó cũng chính là thời điểm huy hoàng nhất kể từ khi phái Hư Vô được thành lập, hắn ta tên là Thiên Vũ Tử."



"Tâm pháp nhập môn của phái Hư Vô, nghe nói hắn ta dùng một ngày là đã học được, ngày hôm sau đã có thể phát ra đòn tấn công pháp thuật, thiên phú khiến cho cả thế giới Bát Phương phải chấn động. Nhưng mà chính bởi vì hắn quá xuất sắc, cho nên ba gia tộc lớn đều không muốn hắn cướp đi vị trí chân thần, nên lúc hắn ta vẫn chưa hoàn toàn đạt đến đỉnh cao, đã ra tay ám sát hắn, khiến cho phái Hư Vô chúng ta không có người nối nghiệp, đến tận bây giờ, lại vô cùng nghèo khổ."



Lúc Lâm Mộng Tịch nói những chuyện này, không khỏi có chút tiếc hận, nếu như lúc trước Thiên Vũ Tử vẫn còn sống, thì cho dù là ba vị chân thần cũng không thể nào tranh giành quyền lợi với phái Hư Vô, nhưng nếu phải Hư Vô có ít nhất có một vị cao thủ, ở thế giới Bát Phương cũng sẽ là một môn phái mạnh mẽ. Chỉ tiếc, thế sự vô thường, lại có nhiều nhân vi."



"Ý của ngươi là, thiên tài giỏi nhất của chúng ta cũng cần thời gian một ngày hay sao?"



Tần Sương hỏi.



Lâm Mộng Tịch cười cười:



"Công pháp của phái Hư Vô, chú trọng nhất là sự trường tồn với trời đất, trong ta có ngươi, trong người có ta, vạn pháp tự khả giai đến, vạn vật cũng tự khả đều có, đó chính là đạo lý này. Nhưng mà cũng chính vì nguyên nhân ấy, cho nên khi chúng ta tu luyện công pháp nhập môn của phái Hư Vô, luyện có thành thạo hay không là một chuyện, còn có sinh ra sự liên hệ với trời đất hay không, lại là một khía cạnh khác."



"Mà nếu vừa học đã làm được, vậy sao có thể được chứ?"



Trời đất là lớn nhất, cho nên muốn hình thành sự ăn khớp với trời đất, quả thật là một chuyện vô cùng khó khăn,



Học xong công pháp, cũng chỉ là một bước đệm để có thể mở ra thế giới mới mà thôi, muốn thấu hiểu được trời đất, lại là một chuyện hoàn toàn khác.



Cho nên, vừa học xong liền có thể dùng sức mạnh của trời đất để ra đòn tấn công, quả đúng là người si nói mộng.



Nhìn thấy Lâm Mộng Tịch bác bỏ loại chuyện như thé này, trong lòng Tần Sương cũng có chút an tâm hơn.



Ít nhất đã chứng minh được Hàn Tam Thiên đúng là rất may mắn, ăn may mới làm được.



"Sao đột nhiên lại hỏi về vấn đề này vậy?"



Lâm Mộng Tịch hỏi.





Tần Sương cười cười:



"Cũng không có gì, chỉ là hôm nay khi ta dạy Hàn Tam Thiên thì đột nhiên nhớ tới, cho nên mới muốn hỏi lại một chút."



Lâm Mộng Tịch cũng không nghi ngờ gì, gật đầu nói:



"Vậy nghỉ ngơi sớm đi."



Lâm Mộng Tịch rời đi, rốt cuộc Tần Sương cũng thở ra được một hơi thật dài, cuối cùng nàng cũng có thể an tâm nghỉ ngơi rồi.



Mà lúc này, đã đến nửa đêm, bây giờ Chiết Hư Tử mới có thể kéo cơ thể mệt sắp hỏng mất này của mình trở về, Tiểu hắc tử cũng không tốt hơn là bao, vốn vóc dáng đã nhỏ gầy rồi, bây giờ nhìn qua càng giống như một con khỉ mắc mưa vậy.



"Con mẹ nó, tên Hàn Tam Thiên này, ông đây làm việc ở bên ngoài mệt đến mức chết đi sống lại, hắn ngược lại ở trong phòng gác chân nghỉ ngơi, con mẹ nó, hôm nay ta không dạy dỗ tên khốn này, thi cái tên Chiết Hư Tử của ta sẽ viết ngược."



Chiết Hư Tử nói xong, cả người lửa giận hàng hừng vọt vào trong.



"Hàn Tam Thiên, con mẹ nó người đứng lên cho ta."



Vọt vào bên trong, Chiết Hư Tử trực tiếp nâng Hàn Tam Thiên đứng dậy chỉ với một tay.



Lúc này Hàn Tam Thiên vẫn đang nhập định một cách rất thoải mái, bỗng nhiên bị Chiết Hư Tử túm lấy như vậy, suýt chút nữa khiến kinh mạch của anh đi ngược chiều, tẩu hỏa nhập ma.



"Cái tên nô lệ đê tiện nhà ngươi, ông đây chỉ thay người làm việc một lúc mà thôi, con mẹ nó ngươi cũng thật là tự giác đấy, lại dám ngồi nghỉ ngơi ở trong phòng, ta hỏi ngươi, Tần Sương sư tỷ đi từ bao giờ thế."



Chiết Hư Tử tức giận đến không thể chịu đựng được, tức giận mắng.



Khóe miệng Hàn Tam Thiên hiện lên một nụ cười khinh thường, nói:



"Đã đi từ giữa trưa rồi."



"Giữa trưa?"



Vừa nghe thấy những lời này, Chiết Hư Tử tiền tức giận quát:



"Giữa trưa đã đi rồi, vậy mà ngươi cũng không biết điều mà tới thay ta, vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi đến tận bây giờ sao?"



Hàn Tam Thiên gật đầu nói:



"Đúng vậy, nhưng mà, tôi cũng không phải là đang nghỉ ngơi, mà là đang tu luyện!"



"Tu luyện? Một tên nô lệ như ngươi mà cũng tu luyện? Ai lại để cho ngươi tu luyện chứ?"



Tiểu hắc tử châm chọc nói.



"Tần Sương sư tỷ."



Hàn Tam Thiên cười nói.



Nghe xong những lời này, Chiết Hư Tử và Tiểu hắc tử đều sửng sốt ngay tại chỗ, Tần Sương đến đây là vì muốn dạy Hàn Tam Thiên tu luyện?!



"Con mẹ nó người đang dọa ta sao, một tên nô lệ như ngươi, hoàn toàn không có tư cách để tu luyện."



Công pháp nhập môn, vậy cũng chỉ có những đệ tử nhập môn mới có tư cách tu luyện, cho dù là nô lệ cũng không có đủ tư cách, cho nên sau khi Chiết Hư Tử biết rõ điểm ấy rồi, một lần nữa hắn ta lại có thêm tự tin.



"Ha ha, tin hay không thì tùy."



Hàn Tam Thiên cũng không thèm nói lời vô ích với hắn ta nữa, trực tiếp gạt bỏ lấy cánh tay đang nắm lấy vạt áo trước ngực anh của Chiết Hư Tử.



Chiết Hư Tử càng thêm tức giận nói:



"Con mẹ nó ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao, còn có mặc quần áo của ông đây, ngươi còn vênh váo với ta làm cái gì, Tiểu hắc tử, nhanh lột hết quần áo của hắn cho ta."



Tiểu hắc tử gật đầu, thừa dịp Chiết Hư Tử đang giữ lấy Hàn Tam Thiên, trực tiếp lột quần áo của anh ra, nhưng đúng lúc này, chữ Sương ở trước ngực Hàn Tam Thiên lại hiện rõ lên, Chiết Hư Tử thấy vô cùng rõ ràng, tất cả các suy nghĩ đều bị thiêu cháy đi.



"Chờ một chút."



Bỗng nhiên Chiết Hư Tử tức giận quát lớn một tiếng, ngăn Tiểu hắc tử lại.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK