Tỳ nữ oán hận nhìn Hàn Tam Thiên, nàng ta cũng chỉ ăng ẳng bên tai thôi, nhưng Hàn Tam Thiên này lại không hề khách sáo, châm chọc nàng ta đến không còn mặt mũi.
Tỳ nữ cố nhịn, nói: "Nói lời không đúng là ngươi thì có, ta chẳng qua chỉ nói sự thật mà thôi."
"Vậy ta cũng nói đúng sự thật." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Hàn Tam Thiên nói xong cũng không quay đầu lại về thẳng phòng Tần Sương, chỉ để lại tỳ nữ đó tức giận đến giậm chân tại chỗ. Hàn Tam Thiên vốn còn muốn nói với nàng ta rằng nàng ta hiểu lầm rồi, chân tướng sự thật là như thế nào. Nhưng sau mấy câu trò chuyện này, anh cảm thấy hoàn toàn không cần phải lãng phí thời gian trên người loại người như vậy.
Những người này chỉ mong người tốt hơn mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, sau đó bọn họ có thể thêm mắm dặm muối vào chuyện đó, phá hủy người kia.
Mặc dù làm như vậy chẳng có gì tốt với bọn họ, nhưng bọn họ không quan tâm. Thứ bọn họ muốn chính là những người nàng ta hâm mộ hoặc ghen ghét từ từ bị hủy diệt, lấy đó làm thỏa mãn loại giá trị quan vặn vẹo biến thái trong nội tâm họ.
Cho nên dù Hàn Tam Thiên có nói gì, nàng ta cũng sẽ không tin, hoặc là dù sự thật đặt ở trước mắt, nàng ta cũng càng muốn lựa chọn làm như không thấy, tin tưởng thứ nàng ta sẵn lòng tin tưởng.
Trở lại phòng, Hàn Tam Thiên vừa mới ngồi xuống, bên ngoài đã có người gõ cửa.
Hàn Tam Thiên giận không có chỗ phát tiết. Tiện nhân kia, nói nàng ta mấy câu còn không biết hối cải, còn dám tới cửa tìm mình? Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên cả người giận đùng đùng đứng dậy, xoay người rầm một tiếng mở cửa ra.
"Ăn mắng còn chưa đủ à? Bị coi thường còn muốn đến tận cửa?" Hàn Tam Thiên cắn răng nghiến lợi mắng.
Đối với loại đàn bà lưỡi dài này, Hàn Tam Thiên không có chút thiện cảm nào. Còn một điều vô cùng quan trọng là thật ra cho dù mắng Hàn Tam Thiên như thế nào cũng không thành vấn đề, nhưng Hàn Tam Thiên không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến bất kỳ ai.
Nhất là Tần Sương - người vẫn luôn giúp mình từ khi mình tới thế giới Bát Phương.
Nghe thấy Hàn Tam Thiên tức giận mắng, người tới củi đầu, khiếp đảm rụt cổ lại.
Hàn Tam Thiên cúi đầu nhìn, lập tức hơi ngượng. Đứng ở trước mắt là một cô gái ăn mặc tuy hơi giản dị nhưng tướng mạo hết sức xinh đẹp, tóc dài óng ả thả chải về phía sau, buộc thành hai bím tóc đuôi ngựa nhỏ, cực kỳ dễ thương, lại vô cùng đẹp.
Bởi vì bị Hàn Tam Thiên mắng, nàng cúi đầu, gương mặt non mềm như nhỏ nước hơi đỏ lên.
"Công tử, thật xin lỗi, có phải Tiểu Đào quấy rầy người rồi không?" Nàng khẽ nói một câu, giọng nói giống như tiếng ngọc, dịu dàng ấm áp, nghe mà thấm sâu vào lòng người.
Hàn Tam Thiên áy náy gãi đầu: "Thật xin lỗi, ta còn tưởng là đám tỳ nữ vừa rồi. Đúng rồi, vào đi, có chuyện gì không?"
Tiểu Đào cúi đầu, nhẹ nhàng đi vào, nâng mắt nhìn Hàn Tam Thiên: "Công tử, ta là Tiểu Đào, ta là nữ đầu bếp mới tới. Ta muốn tới hỏi công tử trưa nay muốn ăn gì."
Khác với cặp mắt phóng điện có thể câu hồn người ta của Tần Sương, đôi mắt của Tiểu Đào rất to, long lanh, cực kỳ trong trẻo, cũng rất đẹp, như đào như nước, khiến người ta không nhịn được muốn ôm hôn một cái.
"Hả?" Hàn Tam Thiên bị nàng nhìn mà hơi ngây ngốc, phản ứng cũng chậm nửa nhịp.
Hàn Tam Thiên cũng coi như đã từng gặp không ít người đẹp cao cấp, cho dù là Thích Y Vân hay là Tô Nghênh Hạ cũng đều là người nổi bật trong đám người. Nhưng sau khi tới thế giới Bát Phương, vẫn lần lượt bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp Tần Sương và Tiểu Đào.
Tần Sương mang nét đẹp bằng sương, giống như nữ thần trên cao. Tiểu Đào chính là cám dỗ nhà bên, vừa có mấy phần thanh thuần, nhưng mấy phần thanh thuần ấy bằng một cách thần kỳ nào đó lại khiến người ta nảy sinh dục vọng, hận không thể hung hăng đẩy ngã nàng, sau đó điên cuồng giày vò nàng,
Loại suy nghĩ này rất lạ nhưng lại chân thật.
"Hôm nay trước khi Tần Sương sư tỷ đi đã cố ý tới phòng bếp dặn dò Tiểu Đào, bảo Tiểu Đào chờ sau khi công tử tỉnh dậy tới xem thử người muốn ăn gì, Tiểu Đào sẽ chuẩn bị cho công tử." Tiểu Đào cung kính nói.
Hàn Tam Thiên cười khổ, Tần Sương thật sự coi mình như một con bệnh mà nuôi rồi.
"Không cần cực khổ vậy đâu, lát nữa tôi phải đi, cô về đi thôi." Hàn Tam Thiên cười, xoay người lại chuẩn bị thu dọn đồ của mình.
Hàn Tam Thiên biết anh không thể ở nơi này. Vốn là anh muốn lợi dụng lơi này để trốn tránh đám người Chiết Hư Tử, nhưng không ngờ rằng vậy mà lại sinh ra rắc rối khác.
Với tính cách của Hàn Tam Thiên, cho dù quay lại Chiết Hư Tử muốn giết anh, anh cũng không muốn ở lại chỗ này dẫn đến mấy lời nói bóng nói gió khó nghe kia.
Cho nên Hàn Tam Thiên định trở về, huống hồ mặc dù vết thương trên người anh vẫn còn, nhưng ít nhất cũng không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của anh.
Dọn đồ của mình xong, lúc Hàn Tam Thiên quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Đào vẫn đứng ở đó, thân thể mềm mại hơi run rẩy, nước mắt trong veo chậm rãi chảy xuống theo gò má trắng nõn.
Hàn Tam Thiên lập tức luống cuống chân tay, con gái khóc trước mặt anh, anh không đỡ được, hoảng hốt vội nói: "Sao thế? Đây là?"
"Công tử người muốn đi có phải do Tiểu Đào phục vụ người không tốt, hoặc là nói gì khiến người mất hứng?" Tiểu Đào khóc thút thít tủi thân nói.
Đầu Hàn Tam Thiên như muốn căng ra, anh căn bản không nghĩ đến chuyện này.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net