Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1845




Lúc này, cô gái vừa nãy đang nơm nớp lo sợ bưng một ly nước đến trước mặt Hàn Tam Thiên:



"Thiếu hiệp, mời uống trà."



Hàn Tam Thiên nhìn bàn tay có chút run rấy kia của nàng ta, cười khinh thường. Vừa rồi vẫn còn ở trước mặt anh cao cao tại thượng, bây giờ nhanh như vậy mà đã biết chữ sợ hãi viết như thế nào.



Cô gái cúi đầu xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi, đắc tội với những kẻ có tiền như thế này, kết cục nhất định là rất bi thảm.



Dù sao, những kẻ có tiền, đều trời sinh tính tình ngang ngược kiêu ngạo, đắc tội với bọn họ, bị trả thù là chuyện đương nhiên, hơn nữa cho dù không bị trả thù, về sau chỉ sợ nàng ta cũng không thể làm việc ở nơi này được nữa.



Tuy rằng đây là công việc mà nàng ta đã phí rất lớn sức lực mới có thể tìm được, nhưng bây giờ nàng ta chỉ có một suy nghĩ, đó chính là Hàn Tam Thiên đừng có đuổi theo nàng ta là được, chỉ cần có thể sống, thì còn tốt hơn bất kỳ thứ gì khác.



"Trà thì không cần uống, sau này, đừng có mang theo thành kiến để nhìn người khác là được."



Nói xong, Hàn Tam Thiên đứng lên, nhìn thoáng qua của số hai.



Nghe nói thế, cuối cùng cô gái kia cũng thở ra một hơi thật dài, vô cùng cảm kích nhìn Hàn Tam Thiên.



Lúc này, người phụ trách cũng bước ra từ trong phòng đổi hoán, trong tay ông ta còn cầm một chiếc thẻ màu đỏ vô cùng tinh xảo.



Đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, ông ta cung kính khom người lại, nâng hai tay lên:



"Khách quý, đây chính là vé đi vào của ngài."



Hàn Tam Thiên nhận lấy chiếc thẻ, cầm được vé tham gia, mở nó rồi nhìn thoáng qua, bên trên có năm chữ lớn được viết bằng một loại nước sơn kỳ lạ: thượng tân chớ chậm trễ (không được thất lễ với khách quý).



Rất rõ ràng, năm chữ lớn này cũng vừa mới được thêm nào, ngay cả dấu vết của nước sơn, cũng là rất mới:



"Đây là ý gì vậy?"



Người phụ trách cười một cách nịnh nọt:



"Lấy tài sản mà ngài có, nhất định là khách quý của hội đấu giá lần này, nhưng chúng tôi quả đúng là không có vẻ tham gia nào cao cấp hơn nữa, cho nên...Xin ngài không cảm thấy phiền lòng."



Hàn Tam Thiên có chút khinh thường, thái độ của những người này, quả đúng là thay đổi rất nhanh.



"Được, vậy tôi đi tham gia hội đấu giá trước đây, về phần những đồ vật này của tôi..."



"Khách quý, ngài cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm kê ngay bây giờ, cũng sẽ kiểm kê mọi thứ thật tốt, đây là thạch anh tím, là tài khoản của ngài ở phía bên chúng tôi, sau khi việc kiểm kê hoàn thành, thạch anh tím sẽ được gửi vào tài khoản của ngài."



Hàn Tam Thiên gật gật đầu, nhận lấy thạch anh tím, xoay người hướng về phía bên ngoài cửa hàng.



Nhìn thấy Hàn Tam Thiên rời đi, ngay lập tức nhóm các cô gái liền cảm thấy rất mất mát, từ đầu đến cuối, mặc dù các nàng đã vô cùng cố gắng, nhưng ảnh mắt của Hàn Tam Thiên hoàn toàn không dừng lại trên người các nàng một giây nào hết, việc này cũng đồng nghĩa với nguyện vọng được gả cho nhà giàu có của các nàng đã hoàn toàn thất bại.



Lúc này người phụ trách cũng không nhịn được mà thở phào ra một hơi, cuối cùng cũng bình an tiễn được Hàn Tam Thiên đi.







"Còn đứng ngần người ra đó làm gì? Đóng cửa, từ chối tiếp khách, kiểm kê khối tài sản này đi."



"Còn có ngươi nữa, Trần Huyền Thục, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần đến đây làm việc nữa, ngươi có biết hay không, suýt chút nữa ngươi đã khiến cho chúng ta phải đổi nhà, đâm đầu vào tai họa rồi không?"



Nói xong những câu này, người phụ trách dùng ánh mắt không thể tin được nhìn bóng dáng đang rời đi của Hàn Tam Thiên, kỳ quái vuốt đầu:



"Sao thế nhỉ? Bây giờ những người có tiền đều khiêm tốn như vậy hết sao?"



Hàn Tam Thiên đi ra khỏi phòng đổi hoán, từ rất xa, đã nhìn thấy Chu thiếu và Bạch Linh Nhi vẫn luôn đứng chờ ở trước cửa phòng đấu giá, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, thật là gặp phải ôn thần.



Nhìn thấy vẻ mặt này của Hàn Tam Thiên, đám người Chu thiếu và Bạch Linh Nhi đều nghĩ lầm rằng Hàn Tam Thiên đã va phải một vách tường, chuyện này cũng nằm trong dự kiến của bọn họ, dù sao loại rác rưởi vô dụng giống như Hàn Tam Thiên, sao có thể thật sự có được một triệu thạch anh tím được chứ?



Bởi vậy, ba người vô cùng đắc ý, chờ Hàn Tam Thiên đến đây, sau đó lại không thương tiếc gì mà trào phúng anh.



Rất nhanh, Hàn Tam Thiên đã đi đến, Chu thiếu cười một cách khinh thường:



"Làm sao vậy, đồ ngốc? Vẫn còn muốn tiếp tục giả vờ nữa hay sao?"



Bạch Linh Nhi khinh thường quét mắt liếc nhìn Hàn Tam Thiên một cái:



"Giả vờ mà làm không đến nơi đến chốn thì đừng có giả vờ, thừa nhận một câu thì khó lắm hay sao? Dù sao, ở trong mắt chúng ta, ngươi cũng chỉ là một con khỉ đang nhảy nhót làm trò mà thôi."



Hàn Tam Thiên thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, thật sự anh cũng không muốn để ý đến hai con ruồi này, lấy thân phận của anh cùng với các loại tôi luyện từ lâu nay, đối với việc này anh thật sự không có hứng thú, anh vung tay một cái, trực tiếp ném thẻ vào hội cho người thủ thành, sau đó, anh liền đi vào phía trong phòng đấu giá.



Người thủ thành vừa định ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên ném đồ vật đến, lại vội vàng tiếp lấy theo bản năng, ngay sau đó, thủ thành sững sờ ngay tại chỗ:



"Vé gia nhập?"



Nhìn thấy vé gia nhập, ngay lập tức nụ cười cợt nhả trên mặt Chu thiếu đã dừng lại, vội kéo tay của người thủ thành, đến khi hắn ta thật sự nhìn thấy chiếc vé tham gia trong tay người thủ thành, ngay lập tức cau mày nói:



"Không có khả năng, không có khả năng này, cái tên ngốc kia, sao có thể có vé tham gia được chứ?"



Lúc này Bạch Linh Nhi cũng dùng ngữ khi khó có thể tin được nói:



"Đúng vậy, hắn ta hoàn toàn là đang giả vờ, vé tham gia phải cần có một triệu thạch anh tím đấy, hắn ta...Sao hắn ta có thể làm được chứ?"



Nhưng lúc này, bỗng nhiên Chu thiếu nhìn thấy phòng đổi hoán ở phía xa, đang đuổi toàn bộ khách khứa ra bên ngoài, sau đó lại đóng cửa từ chối tiếp khách:



"Ta biết rồi, nhất định là người này trộm được, các ngươi nhìn phòng đổi hoán bên kia đi, bỗng nhiên đóng cửa, nhất định là do bị mất đồ đạc, nên mới tự kiểm tra."



Nghĩ vậy, rất nhanh gương mặt khiếp sợ của Chu thiếu đã biến thành nụ cười dữ tợn:



"Đi, đuổi kịp tên ngốc này, ta phải khiến hắn ta lộ nguyên hình."



Nhìn thấy Chu thiếu và Bạch Linh Nhi rời đi, thủ thành cũng cảm thấy có chút đạo lý, vì thế mở ra vé tham gia, nhưng đến khi hắn ta nhìn thấy năm chữ trên tấm vé, ngay lập tức bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK