Đây là vì nàng, thật ra Hàn Tam Thiên cũng là vì chính mình.
Dù sao thì nàng cũng đã trấn áp được yêu khí trong cơ thể trước đó, Hàn Tam Thiên cũng bớt đi một gánh nặng.
"Ngươi muốn tặng cho ta?" Tần Sương khó hiểu.
Thần kiếm trấn yêu có cấp bậc gì thì nàng không rõ lắm, nhưng nàng cũng hiểu được một chút. Có thể nó để trấn áp Hoàng Kim Thần Thú Vương gì đó, nhất định không phải vật tầm thường.
Trên đời này, có hai thứ quan trọng để cho người tu hành trông thấy mà thèm. Một là linh sủng, cái còn lại hiển nhiên là thần binh. Mà Thần kiếm trấn yêu này chắc chắn là thần binh rất tốt, sức hút của nó đối với bất kỳ ai cũng đều rất khó có thể từ chối.
Tần Sương cũng muốn, nhưng nàng nhanh chóng cười nhẹ nhàng: "Không được, ngươi cất đi, nó sẽ giúp ích cho ngươi."
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Tôi chỉ là một tên nô lệ, lại không có tu vi gì, cầm nó cũng chỉ phung phí của trời. Còn cô lại khác, các người có thế hỗ trợ lẫn nhau, huống hồ, không phải cô phải tham gia cuộc thi nhập điện sao? Nó có thể giúp cô."
Tần Sương lộ ra vẻ khó xử. Lời nói của Hàn Tam Thiên cũng có lý, có Thần kiếm trấn yêu trợ giúp, cuộc thi nhập điện nàng sẽ nắm chắc hơn rất nhiều. Nhưng Tần Sương tự nhận không có công lao không thể hưởng lộc, làm sao nàng có thể muốn có đồ vật của Hàn Tam Thiên được.
"Cầm đi." Hàn Tam Thiên cười, trực tiếp đặt Thần kiếm trấn yêu vào tay của Tần Sương.
Đối với Hàn Tam Thiên, anh có búa Bàn Cổ là đã có tất cả, những thứ khác đối với anh cũng không quan trọng lắm.
Bây giờ tình trạng thân thể của Tần Sương, nói cho cùng cũng là do anh làm hại. Cho nên đừng nói là một thanh Thần kiếm trấn yêu, dù là mười thanh, Hàn Tam Thiên cũng chắc chắn không bao giờ nhíu mày.
"Coi như tôi hối lộ cho chủ nhân của mình, hoặc là đầu tư cho chưởng môn tương lai." Hàn Tam Thiên cười nói.
Nhìn Hàn Tam Thiên như thế, Tần Sương cũng biết, không thể từ chối tấm lòng này: "Ta đây đồng ý với ngươi, ta nhất định sẽ thành công vượt qua nhập điện, sẽ không phụ sự kỳ vọng cao của ngươi."
"Ngươi nhận lấy đi." Lúc này Tần Sương lại đưa thanh kiếm của chính mình tới trước mặt Hàn Tam Thiên: "Một vật đổi một vật, nếu ngươi không nhận, ta đây cũng không nhận. Tuy rằng nó không tốt bằng Thần kiếm trấn yêu, nhưng chính tay ta đã chế tạo ra nó, hơn nữa nó đã đi theo ta hơn hai mươi năm."
Hàn Tam Thiên mỉm cười, gật đầu, nếu anh không nhận thanh kiếm này thì phỏng chừng Tần Sương cũng sẽ không nhận lấy Thần kiếm trấn yêu.
Thấy Hàn Tam Thiên nhận lấy kiếm của chính mình, lúc này Tần Sương mới mỉm cười, an tâm một chút: "Đúng rồi, Tam Thiên, chúng ta phải ở rừng Bách Thú nghỉ ngoi bảy ngày, có đủ thời gian không?"
"Đủ rồi." Thời gian bảy ngày, thật ra không đủ để Hàn Tam Thiên điều trị tốt thân thể, nhưng Hàn Tam Thiên cũng không muốn tốn quá nhiều thời gian của chính mình. Dù sao vẫn còn rất nhiều chuyện đợi anh đi làm.
"Được, vậy mỗi ngày ngươi muốn ăn gì thì nói cho ta biết, ăn đồ vật này xong thì ngươi nghỉ ngơi một chút đi." Tần Sương nói xong, tiện tay quẹt qua. Một mảnh vải sa rủ xuống giữa hai thân cây, nàng nhẹ nhàng bay tới và đáp xuống trên đó, tựa như tiên tử, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hàn Tam Thiên gật đầu, anh cũng lùi về tấm lót cỏ khô của chính mình, tu dưỡng.
Thời gian cứ như vậy trải qua ba ngày, thân thế của Hàn Tam Thiên cũng bắt đầu từng bước chuyển biến tốt đẹp. Trong mấy ngày này, Hàn Tam Thiên ngoại trừ mỗi ngày ăn cá bên ngoài, chính là ngồi xuống tu luyện. Tuy rằng dựa vào tâm pháp nhập môn của Hư Vô Tông để điều trị nội công rất chậm chạp, nhưng thứ này không chịu nổi năng lượng mạnh mẽ của chính mình, cho nên tốc độ khôi phục cũng nhanh hơn so với người bình thường.
Ban đầu Tần Sương dự tính Hàn Tam Thiên cần ít nhất nửa tháng mới có thể đi lại bình thường, nhưng không ngờ ba ngày sau, Hàn Tam Thiên đã có thể nhảy nhót và bắt cá.
Kỹ thuật nướng cá của Tần Sương cũng từ từ tiến bộ.
Kế tiếp, Hàn Tam Thiên quyết định dạy kiếm pháp Lạc Vũ cho Tần Song. Lúc mới đầu, tuy rằng trong lòng Tần Sương cũng không từ chối chuyện Hàn Tam Thiên muốn dạy nàng, hoàn toàn xuất phát từ quan hệ hiện tại với Hàn Tam Thiên mà đồng ý. Dù sao đối với Tần Sương thì Hàn Tam Thiên có thể dạy nàng cái gì?
Bắt cá, nấu cơm này kia, Hàn Tam Thiên giỏi hơn nàng, nhưng còn vấn đề như tu hành...
Nhưng quy luật hương thơm, không chỉ thông dụng ở Trái Đất, thế giới Hiên Viên, mà ngay cả thế giới Bát Phương cũng tồn tại, hơn nữa nó mãi không thay đổi, trở thành số một trong vũ tru.
Sau khi Tần Sương thực sự học kiếm pháp Lạc Vũ, toàn thân của nàng chấn động không dứt. Bộ kiếm pháp này có thể nói là ảo diệu đến cực điểm, mỗi đòn tất công và phòng thủ, đều là công phu đỉnh cao. Điều càng khiến cho Tần Sương kinh ngạc đó là chỉ cần vận dụng loại kiếm pháp này, trong người sẽ có một luồng hơi thở vô cùng ấm áp tràn vào cơ thể, khiến cho tinh thần cả người nàng đột nhiên tăng lên.
Ngoài ra, lúc Tần Sương đang luyện kiếm, nàng luôn cảm thấy có một luồng hơi thở khác rất mỏng manh chạy khắp toàn thân. Hơi thở này, khiến cho nàng có một loại xúc động kỳ lạ, nàng không biết rõ đó là loại xúc động gì, nhưng điều duy nhất nàng có thể khẳng định là lúc nàng sử dụng kiếm, muốn gần gũi với Hàn Tam Thiên hơn một chút.
Hàn Tam Thiên cũng có loại ý tưởng này, nếu nói ban đầu Tần Sương đã xinh đẹp đến mức có thể câu mất hồn của bất kỳ nam nhân nào, vậy thì lúc đang luyện kiếm, Tần Sương càng xinh đẹp đến đáng sợ. Cho dù tâm trạng của Hàn Tam Thiên rất kiên định, nhưng cũng xuất hiện sự hỗn loạn khác thường.
Điều này quả thực khiến cho Hàn Tam Thiên cảm thấy vô cùng áy náy, trong lòng anh cảm thấy áy náy đối với Tô Nghênh Hạ.
Lý trí nói với Hàn Tam Thiên biết anh nên làm gì, nhưng mỗi khi nhìn thấy Tần Sương, lý trí sẽ càng ngày càng mất đi, thậm chí sẽ bị xúc động áp chế ngược lại.
Thu hồi kiếm pháp, tâm sự của Hàn Tam Thiên nặng nề. Khi xoay người, một chân đứng không vững đột nhiên ngã xuống. Tần Sương cũng hoàn toàn đắm chìm trong loại cảm giác vừa rồi, phản ứng hơi chậm. Lúc nàng muốn kéo Hàn Tam Thiên lại, cả người không chỉ không giữ chặt được anh, ngược lại còn bị anh kéo ngã xuống theo.
Hai người cùng nhau nặng nề ngã xuống, Hàn Tam Thiên đè lên người Tần Sương.
Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net