Người này thân cao chưa tới một mét, giống như người lùn, nhưng nguyên nhân cũng là vì vóc dáng của hắn không cao, Hàn Tam Thiên có thể mơ hồ nhìn thấy người vừa rút lui ra ngoài, trong tay vẫn luôn cầm một con dao găm nhô lên trên bả vai của người lùn.
Tuy rằng rất bí mật, nhưng trốn không thoát đôi mắt của Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lập tức cứng họng cười khổ, không cần nghĩ anh cũng biết, cái bọn họ gọi là giang hồ Bách Hiểu Sinh, chẳng qua chỉ dùng cách của mình đe dọa người khác thôi.
“Huynh đài, vị này là giang hồ Bách Hiểu Sinh, ngài có vấn đề gì thì cứ việc hỏi đi." Diệp Cô Thành kiềm nén cơn tức giận, miễn cưỡng xem như khách khí nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười, đứng dậy, kéo Tô Nghênh Hạ đi đến trước mặt giang hồ Bách Hiểu Sinh, năng lượng trong tay hơi nhúc nhích, người nọ phía sau anh lập tức bị văng xa mấy mét.
Thấy vậy, mấy người xung quanh lập tức căng thẳng muốn xông lên, lại bị ánh mắt của Tiên Linh sư thái ngăn lại.
“Có yêu cầu với người khác mà cầm dao đặt trên vai người ta, hình như không tốt lắm đâu.” Hàn Tam Thiên quay đầu nhìn về phía Tiên Linh sư thái.
Tiên Linh sư thái hơi xấu hổ, bà ta không ngờ chút tiểu xảo này liếc mắt một cái đã bị Hàn Tam Thiên nhìn thấu, thậm chí còn vạch trần ngay tại chỗ, lập tức nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Tiểu huynh đệ ngươi có điều không biết, tên giang hồ Bách Hiểu Sinh này là người nham hiểm xảo quyệt, có đôi khi không còn cách nào, chỉ có thể dùng chút thủ đoạn không theo quy tắc."
Hàn Tam Thiên khinh thường cười lạnh, ai mới nham hiểm xảo quyệt, chỉ sợ liếc mắt một cái đã biết.
"Giang hồ Bách Hiểu Sinh, vị huynh đệ này là khách quý của bọn ta, hắn có vấn đề muốn hỏi, ngươi phải trả lời thành thật, biết không?" Lúc này Tiên Linh sư thái nhanh chóng chuyển đề tài,
Giang hồ Bách Hiểu Sinh nhìn Hàn Tam Thiên rồi lại nhìn Tiên Linh sư thái, tuy trong lòng bất mãn, nhưng vẫn gật đầu: “Ngươi muốn biết cái gì?"
“Y Thánh Vương Hoãn Chi!”
“Ngươi muốn tìm Y Thánh Vương Hoãn Chi?"
“Đúng vậy."
"Quả thực hắn đã đến đây, nhưng với thân phận của hắn, ngươi không thể gặp được hắn." Giang hồ Bách Hiểu Sinh nói.
“Vì sao?”
“Vị huynh đài này, Y Thánh Vương Hoãn Chi là người có tiếng tăm của Thế giới Bát Phương, đương nhiên vị trí của hắn được hưởng là ở trong điện Kỳ Sơn, làm sao có thể ngu ngốc ở một nơi bên ngoài điện này chứ!" Diệp Cô Thành xen mồm nói.
Tô Nghênh Hạ gật đầu, nhìn Hàn Tam Thiên, nói: “Chẳng trách chúng ta không tìm thấy hắn ở bên ngoài."
“Vậy đi vào tìm." Hàn Tam Thiên nói xong, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng Tô Nghênh Hạ lại kéo Hàn Tam Thiên lại, thấy Hàn Tam Thiên khó hiểu, Tô Nghênh Hạ lắc đầu: “Chúng ta không có tư cách vào điện Kỳ Sơn.”
Vừa nghe thấy lời này, người trong doanh trại vừa mừng vừa sợ. Sợ chính là, cao thủ như vậy mà lại không có tư cách vào điện, mừng chính là vì anh không có tư cách nhập điện, mới dễ dàng lôi kéo anh vào đội ngũ hơn.
"Huynh đài, nếu không có tư cách vào điện, ngươi không thể tùy tiện xông vào điện Kỳ Sơn, điện Kỳ Sơn có chế độ cấp bậc nghiêm khắc, còn có trận phòng ngự cực mạnh, không có sự cho phép, cho dù là chân thần, cũng rất khó xông vào." Diệp Cô Thành mỉm cười.
“Đúng vậy, muốn vào đó, ngoại trừ có thể giành được tư cách vào điện trong đại hội luận võ ngày mai, nếu không thì như vậy đi, thật ra lần này bọn ta kết thành liên minh, cũng chủ yếu là vì trận đấu ngày mai, nếu huynh đài không chế có thể liên minh cùng bọn ta, mọi người có thể phối hợp với nhau, chúng ta cùng tiến vào trận chung kết cuối cùng nhiều nhất có thể." Lúc này Lục Vân Phong cũng nắm lấy cơ hội, *tung cành ô-liu.
(*) Tung cành ô-liu: chỉ vào ai đó và cho ai đó một cơ hội.
"Không cần, đường lối bất đồng khó lòng hợp tác, cho dù muốn vào điện, tôi cũng chỉ muốn dựa vào bản thân tôi." Làm bạn với những người này, Hàn Tam Thiên rõ ràng là không biết xấu hổ.
“Huynh đài, ngươi đủ rồi chứ? Bọn ta hầu hạ ngươi ăn uống ngon lành, đối xử lịch sự với ngươi, còn giúp người tìm tới giang hồ Bách Hiểu Sinh, ngươi lại kiêu ngạo như thế, không để bọn ta vào mắt, ngươi phải biết, làm người nên chừa cho người ta một con đường sống, sau này dễ nhìn mặt nhau.”
“Làm người nên chừa cho người ta một con đường sống? Diệp Cô Thành, ngươi làm người, có từng chừa cho người ta một con đường sống không?" Hàn Tam Thiên buồn cười đáp lại.
"Ngươi...Ngươi nói vậy là có ý gì?" Diệp Cô Thành chán nản, hắn luôn luôn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, làm gì có
chuyện chưa cho người ta một con đường sống.
“Tôi có ý gì, anh là người hiểu rõ nhất." Hàn Tam Thiên lạnh giọng cười, không để ý tới những người khác, tiếp tục nhìn về phía giang hồ Bách Hiểu Sinh: "Anh đã từng giúp tôi, tôi có thể đưa anh an toàn rời khỏi đây, muốn đi không?"
Giang hồ Bách Hiểu Sinh hơi sửng sốt, mới đầu hắn còn tưởng rằng Hàn Tam Thiên cùng một bọn với những người đó, cho nên vô cùng khinh thường, nhưng sau khi nghe cuộc nói chuyện của bọn họ, giang hồ Bách Hiểu Sinh đã hiểu sơ lược về chuyện này, chỉ là hắn không ngờ vào lúc này Hàn Tam Thiên đột nhiên mở miệng giúp hắn.
Giang hồ Bách Hiểu Sinh gật đầu.
Thấy thế, vài người trong doanh trại lập tức rút kiếm ra, chặn ở trước của.
“Huynh đài, ngươi thật sự cho rằng, người đánh bại Thiên Quy lão nhân thì bọn ta sợ ngươi hay sao? Tuy rằng ngươi có bản lĩnh, nhưng bọn ta cũng không yêu, còn có vị Tiên Linh sư thái cao thủ Tru Tà, người thật sự rượu mời không uống lại thích uống rượu phat?" Lúc này Diệp Cô Thành rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đối với loại người không thể lợi dụng, hắn luôn luôn không chút nương tay, lúc này cũng nổi lên sát tâm đối với Hàn Tam Thiên, không phải bạn của ta thì đó là kẻ thù của ta.